Có lúc con muốn đêm sẽ dài hơn ngày để dừng lại sự tất bật, bon chen, hơn thua từng miếng ăn, lời nói, trong bộn bề lợi danh.
Có lúc con muốn ngày sẽ dài hơn đêm để không phải lặng nhìn những số phận đau thương nằm ngủ giữa lề đường trong cơn đói rét.
Có lúc con muốn ngày sẽ bằng đêm để con được có thêm thời gian mà truyền tải thông điệp yêu thương, giá trị tình người cho những mảnh đời bất hạnh, những con người còn lắm tham-sân-si.
Nhưng, quy luật tuần hoàn tạo hóa, mãi là như thế và không bao giờ thay đổi, khi chính con một ngày nào đó cũng phải tự an ủi mình trong những cơn đau nhói tim khi bệnh tật, phải mắt mờ tai điếc lúc tuổi già với chuỗi thời gian ngồi lặng thinh bên một góc nhà lạnh lẽo. Và đến lúc sẽ có một giấc ngủ dài để từ giã cuộc đời này mà ra đi mãi mãi.
Vậy, con phải làm gì khi có thể, cho cuộc đời này? Câu hỏi để con thức tỉnh và biết mình sẽ làm gì, khi thời gian và tuổi trẻ trôi qua thật mau. Rằng, con hiểu là con không nên mơ ước hảo huyền, không sống với quá khứ dù là êm dịu hay đau thương, cũng không mộng tưởng, lao chen về phía tương lai xa tít mù. Con nguyện sẽ an trú ngay đây, trong hiện tại mầu nhiệm và thiêng liêng - hiện tại chứa đựng chất liệu của giải thoát, an vui mà con đã từng bỏ quên, từng loanh quanh đi hết kiếp này tới kiếp khác để bây giờ vẫn còn lẩn quẩn tử-sanh, chưa biết về chốn nào...
Xin cúi lạy trước tôn dung Ngài, sám hối và nguyện như thế. Nam mô Bồ-tát Quán Thế Âm...