Lão Tử và Sĩ Thành Khỉ

18/09/2014 10:25
Một hôm, có vị học giả tên Sĩ Thành Khỉ đến thăm Lão Tử. Vị này thường nghe mọi người tán thán Lão Tử, nên cảm thấy rất hiếu kì. Lẽ nào đạo đức và học thức của Lão Tử hơn người như thế? Do đó, từ nghìn dặm xa xôi, Sĩ Thành Khỉ tìm đến nhà Lão Tử.

Hoàn cảnh nhà ở của Lão Tử rất sơ sài, nhà bị hư dột, xem qua rất là dơ bẩn và lộn xộn.

Sĩ Thành Khỉ xem qua, cảm thấy rất bực bội, liền nói với Lão Tử:

- Tôi nghe nói ông có học thức cao, lại có trí tuệ, là một nhà đạo đức; cho nên ngưỡng mộ thanh danh mà nghìn dặm từ xa đến, nhưng đến đây lại thất vọng vô cùng. Rõ ràng nhà ông chẳng khác nào hang chuột, chuồng bò, chuồng ngựa, chuồng heo. Tôi không biết ông có gì đáng để tôi thỉnh giáo? Quả là, tôi rất thất vọng!

Ông nói xong nhìn qua Lão Tử, dường như vẫn an nhiên bất động. Tức quá, ông liền trở về. Trên đường về, ông cảm thấy áy náy, cứ suy nghĩ: “Dường như ta cảm thấy rất kì lạ, theo lí mà nói, Lão Tử nổi tiếng như thế, nhưng khi gặp ông, vì sao ta thấy chẳng có điều gì đặc biệt. Lúc ta nói thẳng châm biếm ông như thế, thấy ông cũng chẳng có phản ứng gì. Nếu như nói ta thắng thì ta phải vui mừng, vì sao ta lại cảm thấy áy náy? Đây là lí do gì?”

 Ông cứ suy nghĩ mãi, ngày hôm sau chịu không nổi, ông trở lại gặp Lão Tử nói:

- Thật kì lạ! Hôm qua, tôi đến thỉnh giáo ông, nhưng không giữ lễ phép với ông, lại nói những lời mạ nhục ông. Vì sao ông không phản ứng, cũng không tức giận?

Lão Tử trả lời rất tự tại:

- Thế nào là Thánh nhân và chẳng phải Thánh nhân? Từ lâu, tôi xem nó như đôi giày rách, nên vứt bỏ lâu rồi. Danh vọng chẳng liên quan gì với tôi. Nếu như tôi là một người có đạo đức thật sự, thì cho dù chú mắng tôi là con trâu, con ngựa; hoặc là con chuột thì có liên quan gì với tôi? Việc này chẳng có gì quan trọng cả!

Sĩ Thành Khỉ nghe xong cảm động vô cùng, ông đang ngồi đối diện với Lão Tử, vội vàng đứng lên bước qua một bên, lại không dám nhìn thẳng Lão Tử. Ông cúi đầu nói:

- Thưa ngài, tôi sai rồi! Tôi muốn cầu đạo nhưng vẫn còn chấp vào danh tướng. Xin ngài chỉ dạy, rốt cuộc phải làm thế nào để điều phục tâm niệm không có thật này?

- Hôm qua chú đến, biểu hiện thái độ rất là ngạo mạn, như muốn tìm người để đánh lộn. Chú giống như con ngựa hoang chạy loạn xạ, bỗng đạp trúng cạm bẫy; trong lúc nó hoảng loạn đánh mất bản tính. Thật ra, bản tính vốn thanh tịnh là tồn tại trong tự thiên. Nếu như chú muốn học đạo thì hãy mau quay về bản tính tự nhiên; đó chính là đạo.

 

ST

Các tin tức khác

Back to top