Ngày xửa, ngày xưa có ông vua, một đấng minh quân, cùng với mấy vị quan trọng thần rong thuyền ngoạn du sông nước. Trời nắng như đổ lửa, dòng nước ngược chảy xiết nên những người phu chèo đầm đìa mồ hôi, mặt mũi đỏ au, ráng tận sức lực để chèo đẩy con thuyền đi.
Nhìn mấy vị quan cận thần của vua nằm thung dung trong mái che, có mấy cô thị nữ đẹp như tiên nga hầu trà rượu, anh trưởng phu chèo phơi mình giữa cái nắng nóng như thiêu đốt, tựa hồ ngồi trong chảo rang, tức giận nói nhỏ với người bên cạnh:
- Thật chẳng công bằng chút nào cả. Mình cũng là người như họ, cũng là thần dân của vua, nhưng sao mình khổ thế này mà họ lại sướng thế cơ chứ?
Tiếng ấy tuy nhỏ nhưng nhà vua nghe được. Khi thuyền ghé bến một ngôi đền nguy nga, tráng lệ, mọi người được nghỉ để dùng cơm trưa. Vua và các quan trọng thần được ăn những món sơn hào hải vị, còn những phu chèo thì mỗi người tự lôi ra một đùm cơm với thức ăn khô trộn mắm sẵn. Anh trưởng phu chèo lại bực mình, nói nhỏ:
- Xem họ kìa! Một bữa ăn của họ, mình dành dụm một năm không ăn thua! Sao bất công vậy trời!
Vô tình, tiếng nói ấy cũng lọt vào tai vua. Lát sau, bỗng có tiếng ồn ào rồi có tiếng một bầy chó sủa vang inh. Vua đã có dụng ý nên đi đến nói nhỏ với người trưởng phu:
- Ngươi hãy lên trên đó xem có chuyện gì mà ồn ào dữ vậy?
Người trưởng phu hối hả chạy lên, một hồi rồi chạy xuống:
- Tâu bệ hạ! Có mấy con chó mà ồn ào vậy đấy!
- Thế có bao nhiêu con?
Người trưởng phu lại chạy lên, lát về báo:
- Dạ, có bảy con ạ!
- Thế chó đực hay chó cái?
Người trưởng phu lại chạy lên rồi chạy xuống:
- Thưa, bốn con chó đực và ba con chó cái ạ!
Vua lại hỏi nữa:
- Thế lông chúng màu gì ông có biết không?
Người trưởng phu lại cất công lên và xuống nữa:
- Tâu bệ hạ! Lông chúng màu đen, màu vàng và màu trắng ạ!
Đức vua mỉm cười:
- Ngươi ngồi đây, trẫm thưởng một chén rượu!
Rồi vua bước vào bên trong thò cây quạt đánh thức một vị quan còn trẻ, đang ngủ:
- Này, ông lên trên kia xem cái gì mà ồn ào vậy?
Vị quan kia thung dung bước đi, lát sau về trình:
- Tâu bệ hạ! Có bốn con chó đực và ba con chó cái gây ồn ào. Mấy con chó con thì màu trắng, đen và nâu còn mẹ nó thì màu đen xám. Đấy là đàn chó của người giữ đền, thấy khách đến, chúng sủa um lên như thế đó!
Bây giờ, nhà vua mới quay sang người trưởng phu, chậm rãi nói:
- Ngươi lên xuống cả thảy bốn lần mới có thông tin về bốn câu hỏi của trẫm! Còn ông quan này chỉ đi một lần mà lấy đầy đủ thông tin còn nhiều hơn ngươi. Đây là lý do tại sao ông ta làm quan, còn ngươi chỉ làm phu chèo, mặc dù ai cũng là người cả! Vậy từ nay đừng than cuộc đời là không công bằng, là bất công nữa nhé!”
Thân Nhân Trung đã từng lập ngôn: “Hiền tài là nguyên khí của quốc gia!” Ở đây ta hiểu vua quan là những người "hiền tài" chứ không phải chỉ có cái tài, bỏ quên chữ hiền, quả thật là thiếu sót rất lớn. Hiền tài là người vừa có tài nhưng phải có tâm rộng mở, đức sâu dày thì mới cảm hóa được lòng dân. Thế thì dân chúng mới có được cuộc sống ấm no, đất nước mới được thịnh vượng.
Trích "Thử Bàn Về Trí Và Ngu" - Minh Đức Triều Tâm Ảnh - Thư Viện Hoa Sen
Các tin tức khác
- LỢI ÍCH CỦA ĂN CHAY (22/11/2014 3:54)
- TRI ƠN VÀ ĐỀN ƠN (20/11/2014 1:45)
- Những câu cảm xúc ấn tượng của cộng đồng Facebook (18/11/2014 5:47)
- Lời hay ý đẹp (18/11/2014 4:49)
- Tình Pháp Lữ (16/11/2014 4:46)
- Có thể (15/11/2014 12:00)
- Khổ đau trên thế giới (14/11/2014 11:29)
- Vì sao con nghèo? (13/11/2014 12:01)
- Không bị cảnh chuyển – chẳng phải dễ dàng (12/11/2014 9:26)
- Bông hoa thật (12/11/2014 1:01)