“Con trai, nghe nói con mỗi ngày đều chơi cái này?”, tôi chỉ vào máy tính.
“Vâng”, con trai gật đầu thừa nhận.
“Mỗi lần sau khi chơi xong, con cảm thấy thế nào?”.
“Mờ mịt, trống trải, không còn hơi sức, tự trách, xem thường bản thân mình?”.
“Vậy tại sao lại còn chơi vậy? Không kiềm chế nổi bản thân, phải không?”.
“Đúng vậy, ba ơi”, con trai rất bất lực.
“Được rồi! Ba sẽ giúp con!”. Tôi ôm máy tính đến, đưa cho con một cái chùy nhỏ, “con trai, hãy đập nó!”.
“Ba ơi!”, con trai ngẩn người ra.
“Đập nó đi, ba có thể không có máy tính, nhưng không thể không có con được!”. Con trai rơi nước mắt, đích thân đập vào máy tính!
Từ đó, con trai hiểu được cái gì gọi là nguyên tắc.
Xưa kia Mạnh mẫu chọn hàng xóm để dạy dỗ con, một lần con trốn học bỏ về nhà chơi, vì để cảnh tỉnh con đã tự mình chặt đứt khung cửi.
Dịch từ Sound of Hope
Các tin tức khác
- Nguyên tắc tiêu chuẩn của người làm em lúc ra ngoài ( 9/11/2015 3:01)
- Học những gì nên làm và những gì không nên làm ( 8/11/2015 3:23)
- Không nghe lời mẹ ( 8/11/2015 3:09)
- Ở nhà hiếu thuận với cha mẹ ( 7/11/2015 2:42)
- Có hiểu mới có thương ( 4/11/2015 3:28)
- Hoa hậu Thái Lan quỳ gối trước người mẹ nhặt rác gây xúc động (30/10/2015 1:02)
- Câu chuyện về người nông dân chăn cừu và anh hàng xóm làm nghề thợ săn (25/10/2015 3:55)
- Chăm sóc quả trái hạnh phúc (24/10/2015 3:20)
- Vẻ đẹp khả ái cũng thật đơn giản (23/10/2015 2:24)
- Ly trà chanh (20/10/2015 2:48)