Hiến tặng gì cho nhau?

31/12/2015 1:29
Khi thương yêu nhau, ta luôn cố gắng làm cái gì đó cho nhau.

Ta cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mang lại những tiện nghi vật chất tốt nhất có thể cho người ta thương. Ta không ngừng phấn đấu để được thăng quan tiến chức, có được một vị trí cao trong xã hội, để người thương ta luôn được nở mặt nở mày với bạn bè và người thân.

Rồi ta ôm đồm cả núi công việc, cứ làm quần quật, đầu tắt mặt tối. Rồi ta cạn kiệt năng lượng, trở nên vội vàng hấp tấp, căng thẳng mệt mỏi, quên trước quên sau. Rồi ta không còn sức kiểm soát cảm xúc, dễ dàng buông ra những câu nói hay hành động gây nát lòng chính người thương yêu của mình. Nhưng rồi ta cũng tự trấn an rằng ta làm tất cả cũng vì họ đấy thôi.

Ta nhân danh tình thương, nhân danh lợi ích chung, mà ta cho mình có cái quyền phun ra “nọc độc” mỗi khi bạn bè và người thân làm điều gì đó trái ý, phật lòng. Đối với người ngoài ta còn cố gắng kiềm chế; còn đối với những người trong gia đình thì ta hay khinh lờn, mặc định rằng họ phải luôn cảm thông và chịu đựng ta, nên tha hồ vung vãi không biết bao nhiêu rác rến lên họ mỗi ngày.

Có bao giờ ta thực sự quan tâm người thương yêu của ta đang cần điều gì nơi ta không? Những thứ mà ta đang cố gắng xây đắp hay mang về cho họ thì họ có thực sự cần hay không? Những thứ mà ta đánh đổi bằng mọi giá để có được là những thứ mà người thương yêu của ta đang rất cần, hay chính ta mới cần? Ta đang làm tất cả là vì ai, vì người thương yêu của ta hay vì chính bản ngã háo thắng của ta?

Đành rằng những tiện nghi vật chất hay danh dự ấy cũng cần, nhưng đó không phải là tất cả. Thậm chí, nhìn kỹ, thì đó cũng chỉ là phương tiện, là thứ hỗ trợ, chứ không phải là lý do chính để ta sống. Vì có biết bao người sống rất an vui và hạnh phúc mà đâu có cần bao nhiêu thứ tiện nghi ấy. Thế nhưng, ta đã sa đà và lún sâu vào chính cái phương tiện mưu sinh và biến nó trở thành mục đích chính của đời sống. Và rồi ta chẳng biết gì hơn ngoài việc kiếm tiền, chinh phục đỉnh vinh quang.

Mỗi ngày ta có mặt bên người ta thương như một cái bóng ma, chợt ẩn chợt hiện. Ta thậm chí còn không ý thức rằng ta đang ngồi đây với ai, đang ăn món gì, đang lắng nghe câu chuyện gì, thì sao ta có thể nhận biết được những gì đang xảy ra trong tâm hồn người thương yêu mà chia sớt và nâng đỡ. Gia đình dần dà chỉ còn là nơi trú ẩn tạm thời để cho ta thực hiện những hoài bão, những mục đích cao cả.

Ta đâu biết rằng, người thương yêu của ta, những người mà ta nghĩ ta đang làm tất cả chỉ vì họ, đang héo mòn từng ngày và dần xa lánh ta. Họ không dám đến gần ta, vì mỗi lần như vậy họ cảm thấy bất an và mất mát. Họ thương ta, trân quý những cố gắng và hy sinh của ta, nhưng cái họ cần thì ta lại không có.

Ta có tài làm ra nhiều tiền, tạo ra những tác phẩm nổi tiếng, khiến nhiều người bên ngoài nể phục, nhưng ta có tài thương yêu không? Thương yêu làm sao mà người được ta thương yêu phải cảm thấy hạnh phúc thì đó mới đích thực là tình thương yêu. Chứ thương yêu theo kiểu bản năng, chỉ làm theo cách của mình, biết tới đâu làm tới đó, mà không chịu học hỏi và sửa đổi để nuôi dưỡng cho nhau, thì ai làm không được!

 

Thầy Minh Niệm - Nguồn Phụ Nữ Ngày Nay

Các tin tức khác

Back to top