Tôi không phải là một người có đạo, nên tôi không đi lễ. Tôi cũng không tham vấn với các vị tu sĩ. Tôi chỉ đi dạo theo những con đường nhỏ trong tu viện, và viết bưu thiếp gửi người thân. Tôi ngắm những áng mây trôi, và làm một việc mà bao giờ cũng khó khăn nhất đối với mình, là không làm gì cả.
Quay về lại nơi ấy, tôi nhận ra rằng ở đó mình đã làm một công việc quan trọng nhất, một cách vô hình, chỉ bằng sự ngồi yên. Và chắc chắn nó cũng dẫn đến những quyết định sáng suốt, mà tôi đã không thể nào có được, khi cứ bận rộn chạy từ một email này cho đến một buổi hẹn kia.
Tôi chợt ý thức rằng, trong tôi cũng đã từng kêu gào đòi hỏi một sự tĩnh lặng. Nhưng lẽ dĩ nhiên làm sao tôi có thể nghe thấy, khi mình quá bận rộn chạy loanh quanh khắp nơi. Tôi cũng giống như một kẻ điên, tự bịt mắt lại rồi phàn nàn là tại sao mình không thấy gì được hết. Nó làm tôi nhớ đến câu nói của triết gia Seneca mà tôi đã được học từ nhỏ, “Một người nghèo, không phải vì anh ta có ít, mà là vì anh khao khát quá nhiều.”
Trích NƠI ĐÂU LÀ NHÀ?
Nguyễn Duy Nhiên
Các tin tức khác
- Có một thế hệ trẻ làm ra tiền, nhưng vẫn đói ăn mỗi ngày (17/09/2016 12:36)
- Câu chuyện về ba vị thần và bông hoa Hiếu Thảo ( 9/09/2016 12:24)
- Giới luật & Cũng một chuyện ấy ( 2/09/2016 1:19)
- Vì sao vợ càng dịu dàng, chồng càng thành công? (31/08/2016 11:15)
- Cha mẹ và con cái hoàn toàn không giống nhau (31/08/2016 1:35)
- Mẹ dạy con sức mạnh của lời nói bằng tuýp kem đáng răng khiến mọi người nể phục (26/08/2016 12:17)
- Mẹ ta trả nhớ về không (17/08/2016 11:53)
- Vị Bồ-tát mang dép ngược (17/08/2016 12:39)
- Vu Lan nghĩ về Mẹ (13/08/2016 10:49)
- Mẹ (12/08/2016 1:53)