11/05/2024 8:43
Đừng coi thường, luật nhân quả Trời Đất
Là của mình, sẽ không bao giờ mất
Đã chẳng phải, mà vẫn cố tranh giành
Nắm trong tay, rồi cũng hoá mong manh.
Đời người ngắn, ta sống được mấy khi
Hơi sức đâu, mà sân si cho mệt
Tiền bạc quý, nhưng tiêu rồi cũng hết
Thứ còn lại, là những thứ cho đi.
Ai muốn gì, thì mặc sức làm đi
Còn tôi chỉ, mong sống đời bình dị
Trở về nhà, có cơm canh đủ vị
Tối lên giường, đầu chẳng bận nghĩ suy.
Hạnh phúc xa, nhưng hoá ra lại gần
Còn được thấy, Cha Mẹ và người thân
Tôi xem đó, đã là một đặc ân
Tự trong tâm, tôi cảm kích muôn phần.
St
Các tin tức khác
- “Khó thay, Phật ra đời” (11/05/2024 8:39)
- Chơn tâm sờ sờ (11/05/2024 8:36)
- Người Phật tử phải làm gì để báo ân với tất cả chúng sanh? (10/05/2024 7:16)
- Trẻ nhỏ nghe kinh, niệm Phật thì thiện căn sẽ rất sâu dày (10/05/2024 7:14)
- Dễ đo lòng người? (10/05/2024 6:44)
- Cúng dường Như Lai (10/05/2024 6:39)
- Bạn phải chân thật bảo hộ chính mình ( 9/05/2024 5:04)
- Cách trị bệnh ngủ gật ( 9/05/2024 4:58)
- Có bốn cách nằm biểu thị bốn tính cách khác nhau ( 8/05/2024 8:59)
- Đối diện và nhận thức bản chất của vô minh, tiến bước trên con đường chánh kiến ( 8/05/2024 8:56)