Nghĩa là phải khéo tự trách mình trước rồi mới trách người sau, chứ đừng có trách người trước khi trách mình. Thường thì người ta hay trách người khác trước khi trách mình, chúng ta tu Phật phải ngược lại, tự trách mình trước. Đó cũng là cách giải tỏa nhiều phiền não cho mình. Bởi vì cứ lo trách người mà không dám trách mình, cứ đổ lỗi cho người còn mình lúc nào cũng tốt nên dễ sinh phiền não, bực bội bất mãn.
Cuối cùng, thấy ai cũng đáng trách hết, còn mình thì sao? Đây là một kinh nghiệm mỗi khi bị huynh đệ làm điều gì bất như ý cho mình thì phải tự xét tìm xem bản thân đã có khuyết điểm gì, nên người mới đối xử như vậy. Thí dụ họ cư xử tệ, có vẻ khinh thường mình, thì trước khi trách họ chúng ta phải trách mình trước, nghĩ lại chắc mình tu cũng có chỗ khiếm khuyết gì đó, hay đức hạnh của mình còn kém nên mới như vậy. Nếu như đức của mình cao thì họ đâu đối xử xấu. Quán xét kỹ thì sẽ thấy nhẹ nhàng, bớt phiền trách người khác. Tự kiểm mình để tu thêm chút nữa, vun bồi đức hạnh mình thêm chút nữa, được vậy thì tâm nhẹ nhàng và tu tiến thêm. Ngược lại, chưa gì đã trách người khác, thì càng sanh bực bội, càng thêm phiền não, không khí càng nặng nề hơn nữa.
TT. Thích Thông Phương - Trích Tập Nói Lời Xin Lỗi
Các tin tức khác
- Bức tranh đáng suy ngẫm (15/09/2015 3:48)
- Làm hài lòng các “cây cao bóng cả” (14/09/2015 4:14)
- Cái thấy và cái chấp (14/09/2015 4:11)
- Tập nói lời xin lỗi (14/09/2015 3:51)
- Cảm thọ (14/09/2015 3:41)
- Toát mồ hôi (13/09/2015 4:15)
- Sức mạnh tiền bạc (13/09/2015 3:37)
- Tình người & sự chân thành (13/09/2015 3:09)
- Ý nghĩa quán tự tại (12/09/2015 12:36)
- Chàng trai cố chấp (11/09/2015 11:48)