Nên ông về hưu, rồi ông vào tu ở một thiền viện cách xa kinh thành. Ông tự hẹn với mình coi như đây là không còn những phiền nhiễu của người thế tục đó nữa. Nếu không ngộ đạo, ít ra cũng được an ổn rồi. Tức là vào chùa rồi thì không còn thấy những cảnh bon chen thủ đoạn như thế gian ấy nữa.
Nhưng rồi sống ở trong thiền viện được ít lâu, kiểm lại ông nhận ra lâu lâu ông lại được cất nhắc lên một chức, rồi được lên đến địa vị cao. Rồi những thủ đoạn trước kia nơi triều đình giờ đây đang ngấm ngầm sống dậy.
Ông kiểm lại như vậy thấy giật mình, tưởng đâu vào đây là hết cái kia, bây giờ nó cũng vậy.
Gần một năm sau thì ông quyết định rời khỏi thiền viện, vào ở trong một hang đá. Ông sống đơn giản với một ít đồ đạc sơ sài. Có người thấy vậy mới đến hỏi ông: “Vì sao ông ở trong thiền viện cũng có địa vị cao, có danh tiếng, lại bỏ hết vào đây, sống nhọc nhằn như chôn vùi cuộc đời vậy?”
Ông đáp: “Đi đâu cũng vẫn vậy, một thứ phân bò cũ mèm ấy thôi”.
Qua đây là để cảnh tỉnh mình, vào chùa rồi chớ để tập khí thế gian nó sống dậy, thì khó tìm thấy giải thoát.
Cho nên Ngài nhắc: “Xa dứt hẳn thế tục, vượt ra khỏi bụi trần”. Còn lâu lâu kiểm lại vẫn dính bụi trần như xưa là đáng tiếc!
Trích Chín Chương Di Giới - TT. Thích Thông Phương
Các tin tức khác
- Tiệm tu (29/09/2018 2:20)
- Cuộc đời là một trường học lớn (28/09/2018 3:34)
- Hạnh phúc của người Phật tử (28/09/2018 3:05)
- Chữa bệnh bằng trái tim và tâm linh (27/09/2018 1:15)
- Không đắm nhiễm thì sống vui (27/09/2018 12:33)
- Thế nào là tự nhiên (26/09/2018 1:02)
- Thiền sư Pháp Thường (Đại Mai) (25/09/2018 4:00)
- Ngôi nhà tù (25/09/2018 3:59)
- Đặc tính của ngã (25/09/2018 3:57)
- Không nói được (24/09/2018 1:25)