Buổi tối ông ngồi thiền và ban ngày thường chơi đùa với trẻ con trong làng. Có lần, ông thấy giữa am mình có một búp măng tre mọc nhú lên, rồi ngày qua ngày nó mọc lớn lên thành một cây tre cao đụng vào nóc nhà. Thấy thương cho cây tre, ông bèn khoét một lỗ trên mái để nó có thể tự nhiên mà chui qua ra ngoài.
Vào một đêm trăng sáng nọ, có một tên ăn trộm lẻn vào lều của ông. Hắn nhìn quanh không thấy có gì để lấy, vì Ryokan chẳng có gì ngoài chiếc chăn để đắp ngủ. Tên ăn trộm bèn đánh cắp cái chăn duy nhất của ông và chạy thoát ra ngoài. Một lát sau, hơi lạnh thấm vào người, Ryokan giật mình thức giấc mới biết là mình đã bị trộm lấy mất.
Lúc đó, ông ngước nhìn qua khung cửa sổ, thấy một vầng trăng vằng vặc sáng trên cao. Ryokan chợt thốt lên: “Ô! Vầng trăng đêm nay đẹp quá! Ước gì ta có thể tặng cho tên trộm ấy vầng trăng tuyệt đẹp này?”
Nguyễn Duy Nhiên
Các tin tức khác
- Danh ngôn lời vàng (31/01/2018 3:05)
- Hỏi đáp về thiền (30/01/2018 3:14)
- Những bài học đáng ghi nhớ (30/01/2018 2:59)
- 7 điều hãy nói và làm chủ bản thân (29/01/2018 2:32)
- Những triết lý sống hay bạn nên đọc ít nhất một lần trong đời (28/01/2018 3:14)
- Cái nhìn mới trên con đường (26/01/2018 3:52)
- Chiến mã và con lừa (25/01/2018 2:58)
- Bà chủ và gã ăn mày (24/01/2018 3:24)
- Càng bận rộn càng nghèo khổ (23/01/2018 3:42)
- Triết lý của người bán hàng hoa (22/01/2018 4:17)