Cuối cùng, ai cũng đi một mình

9/10/2025 8:23

Cuối cùng, ai cũng đi một mình.


Không ai theo mình khi nhắm mắt.

Không người thân. Không tri kỷ. Không ai đủ sức dấn bước theo con đường một chiều ấy.


Cái chết là cánh cửa khép lại từ bên trong.

Chỉ mình mở. Và cũng chỉ một mình đi qua.


Có thể bên ngoài vẫn còn ánh mắt đau đáu, bàn tay níu lại, những tiếng khóc xé lòng…

Nhưng đến một khoảnh khắc, mọi thứ đều đứng lại.

Chỉ còn mình – được đẩy sâu vào cõi tịch liêu không tên.


Không ai thay mình mang theo những gì đã làm.

Không ai chịu giùm những điều mình đã nghĩ.

Không ai buông giùm những dính mắc trong tâm mình chưa buông được.


Người thương có thể khóc đến kiệt sức.

Nhưng nước mắt không giữ được một hơi thở.

Hình ảnh có thể đặt đầy bàn thờ.

Nhưng không ai níu được một nghiệp quả đã gieo.


Mình đi – lặng lẽ như rút khỏi một bữa tiệc trần gian, không trống, không chiêng, chỉ làn khói mong manh đưa vào lãng quên.


Và nếu mình chưa tu…

Thì ra đi trong tiếc nuối.

Tiếc vì chưa sống đúng.

Tiếc vì chưa tha thứ.

Tiếc vì từng sống như thể còn mãi ngày mai.

Để rồi chết, mà chưa kịp buông.


Chết – không phải là hết.

Chết – là cánh cửa mở ra một vòng mới,

Nơi mình lại ra đời, lại khóc oe oe…

mà vẫn chỉ có một mình.


Cho nên…


Đừng chờ đến giường lạnh mới tỉnh.

Tu đi, khi còn nghe, còn hiểu, còn biết mình đang sống.

Sống sao cho sạch – để khi rời đi, tâm không vướng.

Làm lành, sống thật, nghĩ thiện – để còn ánh sáng soi đường giữa cõi luân hồi.”


Vì cuối cùng…

Tất cả đều trả lại đời.

Chỉ có nghiệp – lặng lẽ theo mình đi tiếp.


Sư Pháp Quang

Các tin tức khác

Back to top