Tôi cũng nghĩ vậy! “Trải nghiệm hết mình” cũng có thể chỉ là một hình thức sống theo bản ngã của mình.
Trong truyền thống Ấn Độ giáo, người ta thường chia cuộc đời ra làm bốn giai đoạn: tuổi trẻ – học hỏi; tuổi thanh niên – tạo dựng sự nghiệp; tuổi về hưu – xa rời cuộc sống bon chen; và tuổi già – lo về phần tâm linh. Họ phân chia cuộc đời thành những giai đoạn khác biệt, và mỗi lứa tuổi dành riêng cho những mục tiêu khác nhau.
Nhưng theo tôi thì lối phân chia ấy không được thực tế lắm! Ta đâu có thể nào cứ cả đời bon chen, rồi chờ khi lớn tuổi mới bắt đầu nghĩ đến vấn đề tâm linh? Nếu trong cuộc sống ta đi huân tập những thói quen, tập quán, dính mắc đủ chuyện, rồi một ngày ta có thể nào đơn giản buông xuống được dễ dàng không? Một thân cây năm tháng nghiêng về hướng Đông, và một ngày có thể ngã về hướng Tây được chăng?
Thật vậy, ta chỉ có bây giờ và ở đây để sống và hành xử thôi, và không thể là một nơi nào khác. Nơi mà ta sắp đến đó, cũng vẫn sẽ chỉ là bây giờ và ở đây thôi.Wherever you go there you are.
Nguyễn Duy Nhiên
Các tin tức khác
- Về giới không tà hạnh của người Phật tử (16/01/2022 12:31)
- Năng lượng chánh niệm ( 7/01/2022 12:49)
- chữ Tình và chữ Nghĩa (19/12/2021 1:26)
- Làm thế nào để chọn được người hiểu mình, là tri kỷ của mình? (18/12/2021 1:02)
- Tại sao cái hiểu lại quan trọng đến vậy với sự sống còn của tình yêu? (18/12/2021 1:00)
- Lén lấy ảnh Bồ-tát có mang trọng tội? (10/11/2021 1:13)
- Nguồn gốc Ông Địa, Thần Tài: Phật tử có nên thờ trong nhà? (19/10/2021 1:06)
- Nằm ngủ nghe kinh Phật có tội không? (15/10/2021 1:29)
- Sau khi chết, thiêu tốt hay chôn tốt? (24/08/2021 12:47)
- Thiên tai, chiến tranh và dịch bệnh do đâu? (22/08/2021 12:19)