Cậu bé mù và bông hoa dại

9/06/2019 8:46
Chiều dần tắt khi tôi bước chân đến công viên. Ngồi xuống chiếc ghế nép dưới rặng liễu, tôi mở sách ra đọc. Sáng nay tôi vừa nhận được thư từ chối của công ty nơi tôi đang thử việc. Thế là phải làm lại từ đầu. Lại phải đọc báo. Rồi xách hồ sơ chạy chỗ này chỗ kia. Chờ điện thoại báo tin. Hy vọng rồi thất vọng. Và rồi mới lúc nãy, tôi còn nhận thêm bức thư chia tay của người bạn trai đang đi du học. Hai đứa đã có rất nhiều kỷ niệm, đã thề thốt, hứa hẹn biết bao điều…

Tôi ngồi thừ trên ghế, quyển sách mua hôm rồi chưa đọc trang nào trên tay đã rơi xuống đất lúc nào không biết. Và tôi cũng không biết mình đã thổn thức thành tiếng tự lúc nào nếu không nghe có tiếng động ngay bên cạnh.

Hai thằng bé đột nhiên xuất hiện, đầu tóc bù xù, quần áo nhễ nhại mồ hôi. Chúng đến ngay trước mặt tôi. Một đứa cúi xuống và nói với giọng phấn khích:
– Cô xem, cháu tìm thấy gì này!

Trong tay nó là một bông hoa dại trông thật khó coi, lá héo rũ rượi, cánh hoa đã xỉn màu, không thể phân biệt rõ đó là màu cam, màu vàng hay màu đỏ nữa. Vì muốn hai thằng bé đi chỗ khác chơi, tôi đành gượng cười, rồi quay mặt sang hướng khác. Nhưng thằng bé ấy lại ngồi xuống bên cạnh, đưa hoa lên mũi ngửi rồi thốt lên:
– Hoa này có mùi đặc biệt quá, lại đẹp nữa. Đây, cháu xin tặng cô!

Tôi biết mình phải cầm lấy bông hoa ấy, nếu không chúng sẽ chẳng bao giờ chịu đi chỗ khác. Tôi đưa tay về phía đóa hoa và nói :
– Cô cảm ơn cháu.

Thay vì đặt hoa vào tay tôi, chẳng hiểu sao thằng bé cứ giơ thẳng ra giữa trời. Đến lúc đó, tôi mới phát hiện ra rằng thằng bé không nhìn thấy gì hết: nó bị mù!

Tôi thấy cổ mình như nghẹn lại, sống mũi cay xè. Bỗng chốc, tôi tự hỏi làm sao cậu bé tật nguyền ấy biết quên đi bất hạnh của mình để mỉm cười với tôi, với cuộc sống. Lại không phải nụ cười vô tâm, mà là một nụ cười động viên, chia sẻ.

Còn tôi? Qua đôi mắt của cậu bé mù xa lạ, tôi lặng người khi chợt nhận ra mọi việc xảy đến không phải bởi tại cuộc đời, mà vấn đề nằm ngay trong chính bản thân mình. Trong những khoảnh khắc chán chường tệ hại, tôi đã tự cô lập mình với thế giới xung quanh, tôi chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh, mà không tận hưởng những vẻ đẹp vẫn đang hiện hữu quanh mình và tri ân từng giây từng phút được sống trong đời.

Những ngọn đèn đường đã sáng lên, soi rõ hai chiếc bóng trẻ thơ đang tựa vào nhau, đi tiếp…


St


Các tin tức khác

Back to top