Gần 25 năm được tu học dưới sự dạy dỗ của Thầy và được hầu Thầy làm việc, tôi chưa từng thấy một lần Thầy tỏ vẻ bực tức, nóng giận, ngay trong những lúc Thầy bị người khác phê bình, chỉ trích, thậm chí xúc phạm.
Có những người dù chỉ một lần gặp gỡ nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của ta. Có những câu nói tuy giản đơn nhưng lại trở thành kim chỉ nam đối với đời sống của một con người.
Đối với tôi, Thầy là người như thế! Lời dạy ngắn gọn của Thầy trước ngày tôi lên đường du học Ấn Độ “Pháp học Thầy đã học quá nhiều, từ đây hãy chú trọng đến pháp hành” vẫn là hành trang quý giá và vẫn mãi vang vọng trong tâm thức tôi dù đã gần 40 năm trôi qua.
Yếu tố sinh động tạo nên sự ảnh hưởng của câu nói trên chính là cuộc sống của Thầy. Gần 25 năm được tu học dưới sự dạy dỗ của Thầy và được hầu Thầy làm việc, tôi chưa từng thấy một lần Thầy tỏ vẻ bực tức, nóng giận, ngay trong những lúc Thầy bị người khác phê bình, chỉ trích, thậm chí xúc phạm. Nếu có chăng, chỉ là những giây phút Thầy ngồi trầm lặng và suy tư… Đã không ít lần tự thân tôi nghe người ta mỉa mai, chê bai Thầy. Đã có rất nhiều cái nhìn không thân thiện, định kiến về cuộc sống tu hành của Thầy qua bộ y vàng theo truyền thống Nam tông mà Thầy khoác trên người (được hiểu là Tiểu thừa với ngầm ý thiếu thiện cảm). Thế nhưng Thầy luôn bình tĩnh trước khen chê và không bận tâm đến những tranh cãi hơn thua. Thầy hiện thực hóa lời dạy của Thế Tôn “Ta không tranh luận với đời, chỉ có đời tranh luận với Ta” bằng chính đời sống thực của Thầy. Cuộc sống của Thầy là hiện thân của câu nói “giá trị chân chính của một con người không phải là cái người ta có, mà là cái người ta sống”.
Cố Hoà thượng Thích Minh Châu
Vào những năm của thập niên 70 - 80 của thế kỷ XX, phương tiện truyền thông tại Việt Nam vẫn còn nhiều hạn chế. Khoảng cách địa lý giữa thành thị và thôn quê trong cùng một tỉnh thành vẫn còn là một không gian vời vợi. Trong tâm tưởng của tôi, Sài Gòn và Đà Lạt lúc bấy giờ như là hai thế giới. Những gì tôi biết về Sài thành, những con người sống và làm việc tại đô thị tráng lệ này này đều qua người khác. Qua lời kể của nhiều du khách và Tăng Ni, Phật tử Sài thành có duyên về chùa Linh Sơn Đà Lạt, tôi biết được một số cao tăng Phật giáo đang sống và làm việc tại đây, trong đó có Thầy Thích Minh Châu. Hình ảnh của Thầy qua sự ngưỡng mộ của nhiều người đã kích thích trí tò mò của tôi. Được nghe rằng Thầy là đệ tử Đức Đệ nhất Tăng thống Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, là tu sĩ đầu tiên của Việt Nam có học vị tiến sĩ nước ngoài sau hơn 12 năm du học tại Ấn Độ, Tích Lan. Thầy là một nhà nghiên cứu, phiên dịch, đồng thời là tu sĩ Phật giáo đầu tiên làm Viện trưởng một trường đại học tại Sài Gòn… Thỉnh thoảng, tôi cũng được nghe Thầy bổn sư của tôi, cố Trưởng lão Hòa thượng Thích Từ Mãn, đề cập đến sở học và công hạnh của Thầy với tấm lòng kính quý…
Có thể nói rằng Thầy là một trong những nhân cách lớn của Phật giáo Việt Nam thời hiện đại. “Cuộc đời và đạo nghiệp” của Thầy là một bài học sống động giữa lời nói và việc làm, là sự thực hành mẫu mực lời Phật dạy vào trong cuộc sống hàng ngày bằng việc loại bỏ mọi sự nô lệ ngoại lai cũng như dục vọng của nội thân nhằm tự mình kiến tạo một đời sống tốt đẹp và cao thượng cho cá nhân và xã hội. Nếp sống dung hòa giữa thượng cầu Phật đạo (nghiêm trì giới định tuệ) và hạ hóa chúng sanh (dấn thân trong sự nghiệp nghiên cứu, văn hóa, giáo dục) của Thầy có thể xem là đời sống tu sĩ tiêu biểu cho Tăng Ni suy ngẫm. Những giá trị tinh thần mà Thầy đã để lại cho thế hệ Phật tử đời sau khó một lời có thể diễn tả hết được, vì vậy rất cần những đóng góp có giá trị từ các nhà nghiên cứu, các học giả lão thành trong các hội thảo khoa học nhằm khám phá gia tài quý giá mà Thầy đã để lại cho đời!