“Mẹ ơi, con có bảnh không? Anh trai nhà bác hai mua quần áo, giày dép cho con, nhãn hiệu XX, rất đắt tiền đó; bà nội ơi, bà xem mẫu tóc của cháu này, anh ấy đẫn con đi hớt đó, phía trước rất là dài, ha ha, có mốt không này?”.
Nó giống như một con bướm, bay đi bay lại khắp nhà.
Tôi nhìn mà chẳng thèm để mắt đến?
Hai ngày sau, con trai đứng trước tấm gương, tự mình ngây ngất. Tôi lặng lẽ, đứng ở đằng sau:
“Có mệt không vậy, con trai?”.
“Ba ơi, dọa con giật cả mình!”.
“Ha ha, có mệt không, lúc nào cũng phải mệt tâm; luôn lo lắng, thật là không đáng; luôn phải suy đoán, người khác thấy thế nào. Sao phải khổ vậy, người sống ở đó, bị quần áo đầu tóc làm cho mệt mỏi, thật là ngốc lắm thay?”.
“Ba, ba cười nhạo con rồi”, con trai mặt đỏ ửng.
“Ba trả lại cho con sự nhẹ nhàng tự tại, con thấy sao?”.
“Dạ”, con trai đi thay quần áo, đầu tóc để bình thường trở lại. “Ba ơi, thật là nhẹ nhàng, thật là thoải mái!”.
Từ đó, con trai biết được thế nào là đẹp, thế nào là xấu.
Dịch từ Sound of Hope
Các tin tức khác
- Nhặt dâu nuôi mẹ (15/11/2015 3:42)
- Vẹt xanh không rời đi bởi còn lời nhắn nhủ yêu thương cuối đời của mẹ (12/11/2015 1:41)
- Tiêu tiền như thế nào (11/11/2015 3:00)
- Dạy con hiểu được cái gì gọi là nguyên tắc (10/11/2015 2:57)
- Nguyên tắc tiêu chuẩn của người làm em lúc ra ngoài ( 9/11/2015 3:01)
- Học những gì nên làm và những gì không nên làm ( 8/11/2015 3:23)
- Không nghe lời mẹ ( 8/11/2015 3:09)
- Ở nhà hiếu thuận với cha mẹ ( 7/11/2015 2:42)
- Có hiểu mới có thương ( 4/11/2015 3:28)
- Hoa hậu Thái Lan quỳ gối trước người mẹ nhặt rác gây xúc động (30/10/2015 1:02)