Khi chúng ta cả đời đã hành thiện, tu thiện và khuyên dạy con cái như vậy. Thì rõ ràng sau khi chết, chúng sẽ không giết vật để cúng cho mình, và như thế quý vị sẽ tránh được việc bị nghiệp tội liên đới.
Điều này cũng đã được dạy trong kinh Địa Tạng, thông qua ví dụ đó là :
Có một người đang đi bộ trên sa mạc nắng nóng, vất vả, lại phải đi, vượt qua một quãng đường xa, rất xa, lại đi một mình, cô đơn. Và nếu cứ đi được vài trăm mét thì gặp một người thân gửi ( xếp ) lên lưng họ vài viên gạch, đá nặng ( nhưng họ không tự bỏ xuống được, cứ bị xếp lên ).
Cứ xếp lên người họ như thế, lại phải đi bộ trên sa mạc dài, nắng nóng... Thì rõ ràng càng đi, người đó sẽ vô cùng vất vả, khổ sở, nặng nhọc, nhiều khi bị kiệt sức, ngã quỵ.
Hình ảnh trong ví dụ này, để minh họa cho việc người nhà vào ngày giỗ của người mất, cứ sát sinh giết vật, tạo tội ác để cúng cho người mất. Cứ mỗi lần giết vật là đang xếp lên lưng người thân nhiều gạch đá vậy. Người mất ấy sẽ bị liên đới nghiệp, và ngày càng thêm tội lỗi, dễ bị đoạ xuống các cảnh giới thấp kém, đau khổ.
Do đó, khi biết tu rồi, quý vị nên cố gắng dạy con cháu mình tu, đừng giấu bí kíp và chỉ tu một mình. Càng giúp đỡ nhiều người biết tu, thì quý vị sẽ được vô số điều lợi ích, sẽ gặt hái được vô lượng công đức lành.