- Bọn ông là tăng dạo chơi châu huyện, đến đây làm gì? Ta đâu có cơm thừa nuôi dưỡng những kẻ nhàn như các ông ư ?
Sư bèn quát mắng đuổi đi. Mọi người không lay động. Sư lại lấy nước lạnh tạt, cả nhóm cũng không giải tán. Sư lấy tro rải lên người. Mọi người giận bỏ đi, chỉ có Hoài và Diễn vẫn ngồi ngay ngắn như cũ. Sư bảo:
- Họ đều bỏ đi hết cả rồi, hai người sao chẳng đi ?
Viễn thưa:
- Chúng con kính mộ đạo đức Hòa thượng đã lâu, chẳng ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, há vì một gáo nước, một nắm tro mà vội liền bỏ đi sao ?
Sư bảo:
- Hai người đã thật vì pháp, trong đây còn thiếu điển tọa, ngươi hay làm được chăng ?
Viễn thưa:
- Đệ tử nguyện làm.
Hoài được vào tăng đường.
Một hôm, Sư đi ra ngoài. Thấy chúng ăn uống đạm bạc, Viễn nhân đó nấu bữa cháo ngon (cháo nêm, có gia vị) đãi chúng, cháo chín thì Sư về tới, cùng đến trai đường thọ xong, gọi Tri sự hỏi:
- Hôm nay có thí chủ cúng trai chăng?
Tri sự đáp:
- Dạ, không có.
Hỏi:
- Trong chùa có lễ trai ư?
Thưa:
- Dạ, cũng không có.
Hỏi:
- Như vậy thì cháo này từ đâu có?
Thưa:
- Xin Hòa thượng hỏi Điển tọa.
Lúc đó Pháp Diễn ra thú tội, thưa:
- Con thấy đại chúng sống khô khan, thật là con tự ý làm như thế.
Sư bảo:
- Ông có tâm tốt như thế, đợi sau này ra làm Trụ trì hãy làm chẳng muộn. Nay đâu thể riêng trộm của thường trụ để được nhân tình.
Sư bèn sai Tri sự bán Y của Viễn tính giá bao nhiêu thảy trả về cho thường trụ, rồi đuổi Viễn ra khỏi chúng.
Viễn cầu khẩn mấy phen không được, xoay qua nhờ các vị tôn túc xin hộ, lại bị quở:
- Ta bảo ông chẳng phải người tốt. Ông định đem ngôi vị, thế lực để lấn át ta ư ? Hãy đi nhanh !
Cuối cùng Pháp Viễn chỉ xin được đến dự nghe pháp. Sư chấp nhận.
Viễn đến ở tạm nơi hành lang ngôi chùa nhỏ dưới núi. Một hôm, Thiền sư Qui Tỉnh đi ra ngoài gặp Viễn, liền hỏi:
- Ông ở đây bao lâu rồi?
Viễn thưa:
- Đã nửa năm.
Qui Tỉnh bảo:
- Ông có thể trả tiền phòng của thường trụ chăng?
Viễn thưa:
- Dạ, không có.
Qui Tỉnh bảo:
- Đây là phòng của thường trụ, ông sao dám trộm ở? Hãy mau hoàn lại cho người đi! Chẳng vậy, ta sẽ đi báo quan.
Viễn bèn đi mộ hóa trả lại cho chùa, rồi đến ở trong thành. Mỗi khi thấy Qui Tỉnh, Viễn càng thêm kính trọng, không hề lộ vẻ khó chịu. Lúc đó, Qui Tỉnh về viện bảo trong chúng:
- Huyện Diệp có Cổ Phật, mọi người có biết chăng?
Chúng thưa:
- Cổ Phật là ai ?
Qui Tỉnh bảo:
- Như Viễn Công thật là Cổ Phật đấy!
Chúng bèn sắm hương hoa thỉnh Viễn trở về.
Đây là thử thách mạnh khiến quên cái TA PHÁP DIỄN này, mới tỏ sáng CỔ PHẬT kia, và mới kham được truyền pháp. Còn đem cái TA này mà truyền pháp cho nó thì nguy hiểm! Nó hơn thua, nó đố kỵ, nó tranh giành… Còn đâu là PHÁP ?
TT. Thích Thông Phương giảng
Các tin tức khác
- Không tiếc thân mạng (22/01/2015 4:18)
- Bài kinh về Ngọn lửa (20/01/2015 11:50)
- Chiếu thân (19/01/2015 11:52)
- Thiền sư Bác Sơn (19/01/2015 10:15)
- Phật giáo nói gì về trị nước? (18/01/2015 3:39)
- Thiền định mang lại nhiều kết quả thật sâu rộng (17/01/2015 1:45)
- Nước mắt nhiều hơn nước sông hằng (17/01/2015 1:41)
- Học từ cuộc sống (17/01/2015 1:22)
- Da trong xương (16/01/2015 2:01)
- Thường nghe như chưa nghe, thường thấy khi chưa thấy (16/01/2015 1:53)