Khi tọa thiền phải dứt khoát buông xả hết mọi thứ. Có thời khóa ổn định, đúng giờ đó là ngồi, tập quen ngày nào cũng ngồi liên tục, quý vị sẽ cảm nhận được sự khác biệt. Xả thiền ra đi làm mọi thứ trong tâm thái bình tĩnh, sáng suốt. Tập quen khoảng từ ba đến sáu tháng sau quý vị sẽ thấy con người mình rất khác. Dù bước đầu còn đau chân, buồn ngủ, mỏi mệt, vọng tưởng… nhưng đừng quan tâm, cứ ngồi và nhiều ngày như thế sẽ thấy được sự thay đổi tiến bộ rõ rệt, có cảm nhận rất đặc biệt.
Cụ thể dễ thấy là nội lực, tâm trí ngày một mạnh mẽ và sáng hơn. Có nội lực, có bản lĩnh, có định huệ, thì chúng ta sẽ tự tin, không run sợ. Khi không còn lo sợ một cái gì chính là lúc làm cho chúng ta không ngại mọi thứ, lấy lại được sự bình tĩnh một cách tự nhiên trong lòng. Sự tỉnh táo này không phải là chờ gặp việc mới tập, mà khi đang trong thành công, đang lúc vui cười, ăn nói cũng phải tỉnh táo. Lên xe chạy, lăng xăng nghĩ ngợi mọi thứ không nhớ sự có mặt của mình thì tỉnh lại rồi đi. Lên công sở làm việc, chúng ta có thói quen bị cuốn vào công việc, soạn đủ thứ mà không nhớ mình. Ngay đó tỉnh táo lại, nhớ sự có mặt của mình rồi làm mọi thứ. Tương tự, quét nhà, nấu cơm, mỗi mỗi hành động đều tỉnh sáng rồi làm. Huân hành động thì sẽ thành thói quen, huân thói quen sẽ biến thành sức mạnh. Chúng ta tập sống tỉnh giác như vậy lâu ngày sẽ trở thành thói quen. Thói quen lâu ngày sẽ biến thành nội lực. Khi đã có nội lực, có sức mạnh, chúng ta sẽ cảm nhận được sự vững chãi, trí sáng và có niềm vui nhẹ mà rất lớn nơi mình. Đối với sự việc gì đó, thay vì ngày xưa bực bội thì bây giờ tự mình cảm thấy nhẹ nhàng, không có gì nặng nề cả. Thay vì ngày xưa tham cầu đủ thứ thì bây giờ cảm thấy không có gì xứng đáng để cần. Ngày xưa thấy chuyện đó có vẻ rộn ràng, rối rắm thì lúc này thấy bình thường, chẳng có gì đáng bận tâm. Như vậy là chúng ta đã biết lấy lại nội lực, sức mạnh nơi nội tâm mình để không còn bị cuộc đời chi phối và làm khổ nữa.
Định lực vững, trí tuệ sáng, có niềm an vui. Khi ba chất liệu này đủ lớn thì chúng ta sẽ có được bản lĩnh, tự tin và an vui trong đời. Cuộc đời này không còn chi phối, không còn làm chúng ta sợ được nữa. Khi còn mạnh khỏe, muốn phấn đấu để thành công cũng được, không may bị thất bại cũng xong. Kể cả khi gần chết, chính năng lực đó nó bảo vệ cho mình không cảm thấy lo sợ. Cho đến cả kiếp sau, chính nó là chất liệu làm cho chúng ta trở thành một con người tốt, thánh thiện, thanh thoát, trí tuệ chứ không rơi vào chỗ xấu được. Như thế là chúng ta đã làm chủ được cuộc đời mình.
Trích Chúng Ta Sợ Gì Nhất - TG: Thích Tâm Hạnh - Theo Thiền viện trúc lâm Bạch Mã
Các tin tức khác
- Mong manh và ngắn ngủi (27/11/2016 1:27)
- Mở bàn tay ra (26/11/2016 1:36)
- Nhận ra bản tánh chân thật của mình (26/11/2016 1:29)
- Hoàn cảnh nào cũng có thể tu được (25/11/2016 1:34)
- Bài học đạo lý từ sự cúng dường (23/11/2016 11:48)
- Muôn vật hiện có trên cõi đời đều là tương đối (23/11/2016 11:43)
- Phép màu của hơi thở đem lại sự an lành (23/11/2016 1:50)
- Dòng sông tĩnh lặng (23/11/2016 1:42)
- Phản bổn hoàn nguyên (22/11/2016 3:02)
- Thân thể là đền thờ tâm linh (22/11/2016 2:25)