Thần táo

18/11/2018 4:11
Có câu chuyện về Thiền sư Phá Táo Đọa ở vùng núi Tung Sơn, dưới chân núi vùng đó có cái miếu thờ thần táo (tức mấy cục gạch xếp lại thành cái bếp) rất linh thiêng nên dân chúng thường giết con này con kia để cúng. Thấy như vậy, Ngài Phá Táo Đọa mới dẫn một số đệ tử vào trong miếu, vừa là cứu ông thần táo mà cũng vừa khai thị cho những người chung quanh được tỉnh ngộ.

Đến nơi cái bếp người ta thờ, Ngài lấy gậy gõ gõ ba cái và nói:

- Bếp ơi! Bếp ơi! Đây là ngói gạch hợp thành thì linh từ đâu lại, thánh từ đâu đến mà ngươi đòi cúng kiếng nhiều sinh mạng như vậy?

Ngài gõ thêm một cái nữa thì cái bếp ngã đổ xuống! Thấy vậy, những người chung quanh xanh mặt, sợ chút xíu nữa ông thần táo bẻ cổ ông Hòa thượng này chết! Nhưng sau đó thì không có chuyện gì cả, khi Ngài đi ra thì gặp một thanh niên mặc áo mão cân đai như vị quan đến đảnh lễ trước mặt Ngài. Thấy vậy, Ngài mới hỏi:

- Ông là ai vậy?

Vị đó đáp:

- Bạch Hòa thượng! Con là thần táo ở trong cái miếu này, vừa rồi Hòa thượng khai thị cho pháp vô sanh, con thoát khỏi kiếp thần táo được sanh về cõi Trời nên bây giờ con đến đây để lễ tạ Hòa thượng.

Ngài bảo:

- Đó là tánh sẵn có của ông thôi.

Sau đó, vị ấy liền biến mất. Ông thị giả thưa:

- Ông thần táo vừa rồi được Hòa thượng khai thị cho pháp vô sanh gì mà mau thoát khỏi kiếp thần táo; còn tụi con bấy lâu nay theo hầu Hòa thượng mà sao chưa nghe được pháp ấy?

Ngài nói:

- Ta không có dạy gì lạ, ta chỉ nói: "Đây chỉ là ngói, là gạch hợp thành thì linh từ đâu lại, thánh từ đâu đến?" mà thôi.

Ông thị giả bèn quỳ xuống đảnh lễ, Ngài liền nói:

- Đổ rồi, đổ rồi! Ngã rồi, ngã rồi!

Ngay đó thị giả cũng tỉnh ngộ! Quý vị thấy, vậy ông ngộ cái gì? Ông thần táo không có chỗ nương dựa nên mới mượn cái bếp làm nhà mình, làm thân mình nên mới đòi hỏi người ta giết con này con kia để cúng. Mà càng giết nhiều thì nghiệp gây tạo càng nặng nên không đi đâu được, bị trói vào đó nên không có siêu thoát được. Vì biết vậy nên Ngài Phá Táo Đọa mới khai thị: "Ông là thần, là linh thiêng, là sáng suốt, chứ đâu phải là ngói, là gạch, đó là mấy thứ vô tri, đâu có linh thiêng sáng suốt gì?!". Ngài bèn gõ thêm một cái nữa, thì ông tỉnh ngộ: "Mình là thần, là linh thiêng, là sáng suốt chứ không phải là mấy cục gạch, mấy cục đá đó!", liền buông mấy cái đó nên giải thoát kiếp thần táo liền!

Đó là bài học nhắc nhở cho tất cả, mọi người cũng giống giống vậy thôi chứ không khác gì! Ông thần táo thì bám vào mấy cục gạch, mấy cục đá còn mình thì bám vào mấy cục thịt, mấy cục xương, mấy sợi gân, v.v… nên mỗi ngày cũng phải cúng cho nó! Mà nếu cúng không ngon thì nó cũng không chịu chứng nữa. Đó mới thấy mình giống y như vậy, nên giờ đây tỉnh ngộ mà buông nó thì sao? Thì giải thoát thôi, nhưng ít ai lại dám buông. Nhưng hãy quán lại xem, nếu như mình nhận mấy cục thịt, mấy cục xương này v.v… là mình, cả đời lo cho nó, phụng dưỡng cho nó, bồi bổ cho nó, có khi không hiểu đạo còn tạo thêm nhiều nghiệp xấu, nghiệp ác nữa! Cuối cùng, khi nó tắt thở thì cũng phải đưa nó, đưa mấy cục thịt, mấy cục xương này v.v… ra nghĩa địa. Nhưng còn mấy cái nghiệp kia thì mình phải đem theo qua đời sau để mình chịu! Vậy có thấy đau đớn không? Cả đời lo cho nó, phụng dưỡng cho nó nhưng cuối cùng thì nó bỏ mình ra nghĩa địa nằm, còn cái nghiệp thì chỉ một mình mình đi qua đời sau để chịu, nó không có theo mà chia phần với mình! Đúng ra, nó cũng phải theo chia hai với mình mới phải. Nhưng đây nó không chia được chút nào hết, đó mới thấy cái mê của mình. Phật dạy mình vô minh là chỗ đó, đó đúng là vô minh!

Nhưng nếu sáng suốt thì sao? Sáng suốt thì ngược lại, mình phải khéo lợi dụng nó. Lúc trước, mình bị nó chi phối nên bây giờ sáng suốt thì mình khéo lợi dụng, mượn nó mà tu hành, chứ nếu không có nó thì mình cũng không có tu gì được! Biết nó không phải là mình thì mình bắt nó phải chịu khổ: bắt nó ăn chay, bắt tụng kinh, bắt lễ Phật, bắt ngồi thiền v.v… Sẵn sàng bắt nó làm những thứ đó, lúc cuối cùng ra nghĩa địa thì cho nó ra nghĩa địa còn cái nghiệp tu hành kia thì mình lãnh! Sáng suốt là như vậy đó! Phật thật khéo, dạy "Thân này không phải là mình, nó như ghẻ lở, như rắn độc, là đáng chán, đáng bỏ v.v…" nhưng Phật có cho mình bỏ thân này không? Tuy là dạy để mình không chấp nó nhưng Phật cũng dạy mình phải mượn nó để tu, chứ không phải là nghe vậy rồi hủy hoại nó. Trong thời Phật, có nhiều vị nghe vậy thì mướn người cắt cổ dùm cho nó chết nên sau đó Phật dạy: "Không được tự sát, đó là phạm giới!". Cho nên, biết nó là như vậy nhưng mình phải lợi dụng, mượn nó để tu hành thì đó mới khéo léo, mới sáng suốt. Hiểu ý nghĩa đó, mình ứng dụng để tu tập thì lợi ích rất lớn.

 

Thích Thông Phương

Các tin tức khác

Back to top