8/11/2012 5:58
Một anh nọ đến gõ cửa nhà anh bạn Bedouin để nhờ vả “Tôi muốn anh cho tôi mượn bốn ngàn dinar vì tôi phải trả nợ. Anh giúp tôi được không?”
Anh bạn bảo vợ gom hết mọi thứ giá trị họ đang có, nhưng cũng không đủ. Hai vợ chồng phải đi mượn hàng xóm cho tới khi gom đủ số tiền.
Khi anh nọ đi rồi, vợ thấy chồng mình khóc.
“Sao anh lại buồn? Giờ đến lượt hai vợ chồng mình lại nợ hàng xóm, có phải anh sợ mình không trả nợ nổi?”
“Chẳng phải vậy đâu! Anh khóc vì anh ấy là người anh rất quý mến, vậy mà anh chẳng hề biết anh ấy gặp hoạn nạn. Anh chỉ nhớ tới anh ấy khi anh ấy đến gõ cửa hỏi mượn tiền.”
ST
Các tin tức khác
- Ta chọn con đường ( 7/11/2012 6:15)
- Lòng tin ( 6/11/2012 9:28)
- Người nhà giàu ( 5/11/2012 11:39)
- Ai không cho mình thương ( 5/11/2012 4:47)
- Hiểu để mà thương… ( 4/11/2012 2:39)
- Khổ ( 4/11/2012 2:27)
- Không nhẫn khởi tâm ác ( 3/11/2012 3:23)
- Gánh vàng hay gánh đá ( 2/11/2012 5:36)
- Một phút suy nghĩ về chữ Tâm ( 1/11/2012 2:31)
- Chiến thắng tự tâm mình (31/10/2012 4:48)