Người tốt

17/06/2021 8:00
Một tối mùa đông lạnh buốt, đội lính tuần tra Ấn Độ vẫn phải thực hiện công việc hàng ngày của họ tại vùng núi này. Dốc núi khó đi, chân lún sâu trong tuyết, gió rít bên tai… Những người lính bắt đầu kiệt sức.

Bỗng họ nhìn thấy phía trước có  một ngôi nhà. Phấn chấn hơn, họ tiến lại gần, hy vọng được nhâm nhi vài ngụm trà nóng cho ấm bụng, xoa tan cái lạnh và sự mỏi mệt.


Đến gần, họ mới nhận ra đó là một quán trà, nhưng cửa đã đóng. Nhóm binh sỹ thất vọng, quá mỏi mệt, ngồi bệt xuống hiên nghỉ chân.



Một binh sĩ mạnh dạn hỏi chỉ huy: “Thưa sếp, sao chúng ta không phá cửa mà vào, để kiếm vài ngụm trà? Chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ, chăm lo cho sự an nguy của dân chúng, chắc họ cũng sẽ không trách chúng ta đâu”.


Thấy ánh mắt trông đợi của các binh sĩ, người chỉ huy gật đầu, ra lệnh phá cửa.


Nhóm lính hào hứng vào trong, đun nước pha trà và ăn những chiếc bánh quy trên bàn. Sau khi đã ấm bụng và khá no nê, thoải mái, tất cả đều vui vẻ đứng lên, tiếp tục việc tuần tra. Người chỉ huy đi cuối cùng, khép cửa sau khi để lại một xấp tiền dưới cái bình trà…


Hôm sau, tuyết ngừng rơi, trời ấm dần lên, người chủ quán trà mới lên núi, mở cửa trở lại. Thấy khóa bị phá, ông khóc lớn: “Trời đất ơi, con trai tôi đang bệnh nặng, còn chưa có tiền chữa, mà quán của tôi lại bị trộm thế này sao?”.


Nhưng khi mở cửa vào bên trong, ông ta thấy quán gần như không có gì thay đổi, chẳng có sự xáo trộn nào. Ai đó đã vào đây, nhưng họ chỉ pha ít trà để uống và ăn vài cái bánh quy, còn những thứ khác, tuyệt nhiên không bị động vào.


Rồi người chủ ngỡ ngàng khi nhìn thấy xấp tiền. Vô cùng mừng rỡ, ông ta vội cầm tiền chạy về cho con đi viện.


Chiều hôm đó, ông ta mới quay lại mở cửa đón khách. Đúng lúc đó, các binh lính tuần lại đi qua quán trà của ông và họ lại ghé vào. Thấy ông chủ vừa rót trà vừa khe khẽ hát rất vui vẻ, các binh sĩ vô cùng ngạc nhiên. Họ cứ nghĩ sau vụ “oanh tạc” ngày hôm qua, ông ta hẳn phải rất buồn bã.


“Ông có chuyện gì vui hay sao?”, một binh sĩ tò mò hỏi chủ quán.


“Ồ vâng, hôm qua, người tốt đã ghé qua quán trà của tôi đấy”, ông chủ vui vẻ trả lời.


“Người tốt sao? Ông nói gì lạ vậy?”, các binh sĩ ngạc nhiên.


“Đúng thế. Con trai tôi đang ốm nặng nhưng không có tiền chạy chữa. Sáng nay tôi đã lên đây, định bụng thu dọn đồ đạc rồi bán lại quán này cho người khác, lấy tiền cứu con. Thế nhưng, khi tôi tới, phát hiện ra khóa đã bị phá. Cứ tưởng là trộm, nào ngờ, tôi lại thấy có rất nhiều tiền để ở dưới cái bình trà này. Chẳng phải người tốt đã ghé qua, giúp con trai tôi khỏe lại hay sao? Từ giờ, mỗi khi đi tuần, các anh đừng ngại, cứ vào đây dùng trà thoải mái nhé, không cần trả tiền người tốt đã thương xót tôi, tôi cũng muốn đáp lại ân huệ này bằng việc đối xử tốt với các anh”, ông chủ quán trà hồ hởi tâm sự.


Nghe xong những lời này, các binh sỹ đều quay sang nhìn người chỉ huy đang lặng lẽ mỉm cười.


St

Các tin tức khác

Back to top