Khi chúng tôi đến gần cửa, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.
“Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi”. Anh ta vui vẻ đáp. “Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi”.
“Nhưng anh biết không, thật buồn cười”, người thợ mộc kể tiếp: “Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước”.
St
Các tin tức khác
- Nên biết dừng đúng lúc những việc này (17/10/2021 1:21)
- Thánh nhân đãi kẻ khù khờ (17/10/2021 1:19)
- Ngọn gió và cây sồi (16/10/2021 8:14)
- Không và có (16/10/2021 1:25)
- Không gì có thể đánh gục tôi được (15/10/2021 1:37)
- Những người sống quanh ta (15/10/2021 1:35)
- Nằm ngủ nghe kinh Phật có tội không? (15/10/2021 1:29)
- Câu chuyện cuộc sống về chiếc xe cần phải xì hơi (14/10/2021 1:02)
- Bạn có bao nhiêu người bạn? (13/10/2021 8:11)
- Người biết đủ (12/10/2021 1:13)