Thái hậu ngăn không cho, lại nói rằng:
- Đồ vật của ta không thể mất được, vì từ mấy mươi kiếp trước đến nay ta không hề lấy đi đồ vật của người khác, không có tạo nhân mất đồ, khỏi tìm, ít bữa nó sẽ tự trở về.
Ông vua nghe rồi đành thôi, ít ngày sau Tôn giả A Nan lượm được hạt châu ở vườn hoa, đem trả lại cho vua. Thái hậu nói:
- Đó, con thấy chưa, ta nói nó sẽ trở về mà!
Vua nói: May nhờ Tôn giả A Nan lượm được, nếu là người khác thì làm gì có chuyện đó!
- Con không tin hả, con hãy đem hạt châu này bỏ ở bất cứ nơi nào cũng được, nó sẽ trở về.
Ông vua bèn sai người đem hạt châu bỏ ở một ngã tư đường đông người, và cho người theo dõi xem có ai lấy đi không. Trải qua mấy ngày mà vẫn nằm nguyên ở đó, các quan về báo cáo, vua hỏi:
- Ở đó không ai nhìn thấy hạt châu sao?
- Dạ, những người qua lại chỉ nhìn thoáng qua mà không ai lấy.
Ông vua nổi giận, chính tay mình đem hạt châu thảy xuống biển, để xem nó trở về bằng cách nào. Mấy hôm sau, người làm bếp trong hoàng cung khi làm cá, phát hiện hạt châu ở trong bụng cá, liền mang trả lại cho vua. Vua mới chịu tin, đành đem trả lại cho thái hậu.
Cho nên, hễ không có tạo sẽ không phải chịu nhân quả.
Trích "Duy Lực Ngữ Lục" - Quyển Hạ
Các tin tức khác
- Bài học về thời gian (25/02/2014 12:54)
- 34 câu nói của người 90 tuổi (23/02/2014 2:46)
- Chuyển hóa không bền lâu? (23/02/2014 2:40)
- Định nghiệp là gì? (22/02/2014 1:56)
- Vài lời hay ý đẹp của Ngài Đạt Lai Lạt Ma (21/02/2014 2:00)
- Cái chết êm dịu (20/02/2014 3:03)
- Con tằm ổ kén (18/02/2014 7:44)
- Hóa ra cuộc sống thật đơn giản (18/02/2014 12:39)
- Một hành động của lòng nhân ái (15/02/2014 1:57)
- Chánh định và tà định (14/02/2014 4:47)