Ta ghét ai là ta đau khổ trước, ta nguyền rủa ai là ta đau khổ trước, chứ không phải người ta ghét, hay người ta nguyền rủa. Và đôi khi người ấy, chẳng hề hấn gì với cái ghét và cái nguyền rủa của ta nữa là khác.
Và đôi khi, người bị ta ghét và nguyền rủa, họ xem như không có chuyện gì xảy ra, khiến cho ta càng trở nên thù ghét họ, nên sự khổ đau của ta càng tăng lên gấp bội.
Như vậy, khổ đau là do ta ghét. Ta ghét bất cứ cái gì là ta bị khổ đau bởi cái ấy, nhưng cái ấy chẳng hề hấn gì đến cái ghét của ta.
Ta thương ai là ta hạnh phúc trước, chứ không phải người ta thương có hạnh phúc trước ta.Ta kính trọng ai là ta có hạnh phúc trước, chứ không phải hạnh phúc thuộc về người ta kính trọng.
Viên ngọc quý mà ta đang nâng niu nơi bàn tay ta, là ta hạnh phúc với viên ngọc quý, chứ không phải viên ngọc quý đang hạnh phúc với ta.
Ta nhìn một bông hoa đẹp, ta vui và ta hạnh phúc, như vậy vui và hạnh phúc thuộc về ta mà không thuộc về hoa.
Nên, ta muốn có hạnh phúc lớn và an lạc lớn, thì ta phải thực tập hạnh thương yêu rộng lớn .Ta hãy đưa “đôi mắt thương” để nhìn cuộc đời.
Đôi mắt thương của ta càng sâu, thì hạnh phúc của ta càng cao, đôi mắt thương của ta càng trầm tĩnh, thì hạnh phúc của ta càng trong sáng, đôi mắt thương của ta càng rộng lớn, thì hạnh phúc của ta càng tuyệt vời, đôi mắt thương của ta càng phóng khoáng, thì hạnh phúc của ta càng có thảnh thơi và tự do.
Như vậy, hạnh phúc là do ta thương, tình thương của ta càng lớn, thì hạnh phúc của ta càng tràn đầy.
Nên, ta thương bất cứ ai, bất cứ cái gì thì hạnh phúc thuộc về ta, chứ không phải thuộc về người ấy và cái ấy.Ta phải thực tập hạnh thương cho được nhiều người, ngay cả những người chống lại ta.Ta phải thực tập hạnh thương cho được nhiều loài, ngay cả những loài vật làm cho ta sợ hãi. Và ta phải thực tập thương đến những loài thảo mộc, đất đá, dòng sông, núi rừng, biển cả, mặt trời, mặt trăng, nắng và mưa, ngày và đêm, cũng như tập thương cái vô thường của cuộc sống, để ở đâu và lúc nào trực diện và tiếp xúc với bất cứ cái gì, dù thuận hay nghịch, dù phật hay chúng sanh, dù thánh hay phàm, thì chất liệu hạnh phúc đều sinh khởi và có mặt trong ta, để hạnh phúc là ta và ta là hạnh phúc. Hạnh phúc không còn là một sự khát thèm và tìm kiếm.
Trích trong tập "Trong Con Mắt Thiền Quán" của HT. Thích Thái Hoà
Các tin tức khác
- Đôi dép trí tuệ (21/06/2013 2:56)
- Vô thanh thắng hữu thanh (19/06/2013 2:03)
- Đôi dép cho bà cụ ăn mày (17/06/2013 5:44)
- Núi không đi đến ta phải đi qua (16/06/2013 1:17)
- Người nông dân và bốn viên ngọc (14/06/2013 9:29)
- Ngài Long Thọ và tên ăn trộm (14/06/2013 12:52)
- Có thể buông bỏ được (12/06/2013 11:08)
- Kim cương và cá (11/06/2013 10:56)
- Chớ vội xem mặt mà bắt hình dong (10/06/2013 5:08)
- Trái dâu thứ ba ( 9/06/2013 6:14)