Nghe cho kỹ cái này.
Không ai trên đời này không chết. Cái chết là cái không tránh được, mà không lẽ bây giờ mình run bắn lên, vãi ra quần hay sao ?? Đó là bậy. Cái chết mình tránh không được, mà không lẽ mình sống trong kinh hoàng hay sao ? Thì sao đây ?
Đây là 2 kinh nghiệm. Mỗi kinh nghiệm trị giá 5.000 đô.
1/ Sống khổ chút, thì sẽ không sợ chết.
Sống khổ là sao ? Có nghĩa là các vị tưởng tượng, tại sao người ta tự tử ? Bởi vì tình cảm, tiền bạc, công việc…. bao nhiêu chuyện nó làm người ta khổ, đến mức người ta không còn muốn sống, không sợ chết nữa. Thì bây giờ, Phật tử mình sống khổ một chút không sợ chết. Ngồi thiền đau, ráng ngồi.
Mỗi lần sợ chết, nghe lời tôi đi, bắt cái chân vô, nó đau, cứ theo dõi cơn đau tới đau tới đâu. Mỗi lần sợ chết. Ráng ghi chép kinh điển, ráng ghi nhớ, ráng học đạo, ráng hành đạo. Nghe cho kỹ nha. Ráng học đạo, ráng hành đạo, ráng đến lúc không sợ chết nữa vì quá cực. Tin tôi đi. Cái này có thật.
Mỗi lần sợ chết mà run bắn lên, vãi ra quần, cứ nghe lời tui. Ngồi xuống. Gài cái chân vô, bắt đầu theo dõi. Một là theo dõi hơi thở, hai là theo dõi cơn đau. Ghi nhận thế này : Có thân là phải như vậy, có thân là phải như vậy.
Hồi nãy tôi nói sợ bà con hiểu lầm : Sống khổ không sợ chết là sao ?
Ở ngoài thì khi người ta gặp cảnh gì ghê quá người ta không sợ chết. Còn mình, cứ nỗ lực tu học, chính cái cực nó làm mình không sợ chết. Mà cái cực đó rất có ý nghĩa.
Chứ không phải bây giờ tôi lấy đồ kẹp các vị đau quá mình cũng không sợ chết nữa. Tôi biết có nhiều người ung thư. Hồi họ đau ít ít họ sợ chết, mà đau quá, họ chỉ muốn đi thôi quý vị. Ở đây cũng vậy. Mà mình chịu đau một cách thông minh, chịu đau một cách trí tuệ. Ngồi thiền mà đau cứ nhớ thế này. « Cho mày chết, cho mày chết, cho mày còn thích nữa không, coi mày còn thích sống nữa hay không ». Nhưng mà chỉ ngồi thiền thôi nha. Chứ đừng lấy đồ kẹp vô thịt rồi nói sư Giác Nguyên ổng bày là không được, cứ phải ngồi thiền.
Rồi ráng thức khuya dậy sớm, mình đang buồn ngủ cách mấy, ráng nhớ lời của ổng, « chịu cực hết sợ chết, chịu cực hết sợ chết » Cứ nhớ vậy là bật dậy liền. 3 giờ, 3 giờ rưỡi, bật dậy liền, ngồi thiền, đi kinh hành, tập thể dục, ghi chép kinh điển, ráng cho nó cực chút, lâu ngày nó không sợ chết.
2/ Nghĩ nhiều về người khác cũng hết sợ chết.
Tức là mình lên chương trình làm sao giúp đỡ tăng ni tu học ở vùng sâu vùng xa, Thái Lan, Miến Điện, Việt Nam. Làm sao giúp mấy người mồ côi, cơ nhỡ, neo đơn. Dốc lòng nghĩ « Bây giờ mình nằm xuống thiền viện nó ra sao, học viện nó ra sao, bây giờ mình nằm xuống bao nhiêu tăng ni Miến Điện đói nghèo, ghẻ lở, họ sẽ ra sao »
Khi lòng nghĩ nhiều về người khác như vậy giống như người mẹ đơn thân nuôi con thì bả không sợ chết. Phải nói như vậy. Nếu lúc cận tử, bả chỉ nghĩ « mình đi rồi ai lo cho tụi nhỏ » bản thân bả bả không nghĩ.
Mà đây là kinh nghiệm bằng vàng, có thật. Mình làm con gái, mình không có chồng không có con tối ngày xin lỗi cứ nhí nhảnh chảnh chọe cứ sợ chết, chứ còn một người mẹ cứ lo cho con, lo cho chồng, lo cho gia đình thì không nghĩ đến thân.
Ở đây cũng vậy, khi mình nghĩ nhiều về người khác, mình sẽ không sợ chết.
Cái đáng ngại nhất, cái chết không đáng ngại bằng sự sợ chết. Nhớ nha. Cái chết nó không đáng sợ, nó chỉ diễn ra trong mấy phút là xong. Nhưng cái sợ chết theo đuổi mình mấy chục năm trong đời lận.
Cho nên có 2 câu mà các vị phải xăm trên người :
Câu thứ nhứt : Cái chết không đáng sợ bằng lòng sợ chết.
Câu thứ hai : Cái đáng sợ nhất trên đời này chính là lòng sợ hãi.
Sư Giác Nguyên
Các tin tức khác
- Lạy Phật (20/10/2025 9:07)
- Nghịch cảnh dạy ta đứng vững (19/10/2025 8:36)
- Sống thiện lương (19/10/2025 8:31)
- Dạy con (19/10/2025 8:30)
- Quyết theo con đường Phật dạy (18/10/2025 8:29)
- Người có căn tu (18/10/2025 8:27)
- Kinh luyến ái (18/10/2025 8:25)
- Thuận theo nhân duyên là được (18/10/2025 8:23)
- Trân trọng duyên tu (17/10/2025 8:22)
- Lời nói có phước (17/10/2025 8:19)