Sáng nay người bảo thêm một tuổi
Tôi nói ngày này bớt một năm.
Mùa xuân về lòng người phấn khởi, hân hoan. Mọi người thêm một lần nữa được tươi vui, đắm mình trong sắc hương của đất trời tinh khôi, tươi sáng. Mỗi người được thêm một tuổi. Nhưng cũng có nghĩa đã bị bớt đi một năm thọ mạng sống, không khỏi thoáng buồn. Một mùa xuân với tâm trạng buồn vui lẫn lộn, hẳn là tận trong sâu thẳm mỗi người sẽ chưa thể yên. Sự thật này đã khiến lòng người thốt lên lời thơ:
Tuổi thanh xuân bao nhiệt huyết tuôn trào
Con lạc lối không tìm đâu lẽ sống
Thương chính con, thương trần gian huyễn mộng
Thương mẹ cha, thầy bạn đượm ân tình
Thương anh em, thương tất cả hàm linh
Con mơ một thiên đường cho tất cả.
Như mùa xuân tràn đầy nhựa sống, tuổi thanh xuân tuôn trào nhiệt huyết và hy vọng của tương lai. Nhưng đằng sau những vui nhộn thường ngày, tận trong sâu thẳm mỗi người cảm thấy trống vắng, man mát, xa xăm. Tất cả những niềm vui ấy chưa thể lấp đầy cõi lòng miên man khó tả, như đang bơ vơ lạc lối giữa dòng đời. Hầu như mọi người và mình cùng sống trong đó. Sống như thể giữa ban ngày ngủ mê, nói mớ; sống mộng, nói say. Vì thế: “Thương chính con, thương trần gian huyễn mộng, Thương mẹ cha, thầy bạn đượm ân tình. Thương anh em, thương tất cả hàm linh, Con mơ một thiên đường cho tất cả”. Là chúng sanh chưa giác ngộ thì chưa ai có thể thoát ra khỏi giấc mộng dài đằng đẵng của sanh tử luân hồi. Là người có chút cơ duyên hướng thượng sẽ thương cho cái mê trong mộng của mình và tất cả mọi người như thế. Từ đó muốn tìm một thiên đường cho tất cả, để mọi người có thể thừa hưởng trọn vẹn niềm an vui thực sự, không còn lang thang tháng ngày cơ cực.
Thiên đường nào có thể chứa hết tất cả nỗi niềm của mọi người? Thiên đường vui không thể chứa được nỗi buồn. Thiên đường buồn cũng không thể chứa được niềm vui. Vậy thiên đường nào có thể tiêu dung tất cả những vui buồn, thành bại, mừng giận, được mất, ghét thương... phức tạp của cuộc đời?
Phơi phới xuân về, nhưng lòng vẫn chưa an với bao vui buồn chưa trọn vẹn. Tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, nhưng hãy còn lạc lối, mông lung. Là người học Phật, chúng ta cần có cái nhìn mùa xuân, nhìn sự thăng trầm đến đi của sự thế như thế nào để có được niềm an vui thực sự. Thiên đường của niềm lạc an ngập tràn ấy mới đủ rộng, đủ lớn để chứa hết và tiêu dung được tất cả những nỗi niềm của cuộc đời.
Theo Trúc Lâm Bạch Mã
Các tin tức khác
- Bỏ quên giá trị hiện tại, sống trong hoài niệm hối tiếc (13/06/2022 12:48)
- Trái đất là Tịnh Độ của chúng ta (13/06/2022 12:14)
- Thế giới hiện hữu, nhưng không như ta nghĩ (12/06/2022 12:55)
- Ảo ảnh không phải là ảo giác (12/06/2022 12:53)
- Tiết chế cảm xúc (12/06/2022 12:48)
- Nhịp sinh học và thời khóa tùng lâm (11/06/2022 12:04)
- Hạ mình để lắng nghe (10/06/2022 12:13)
- Sức khỏe vẫn là khoản đầu tư đáng giá nhất trong cuộc đời này. (10/06/2022 12:04)
- Có một cơ thể mạnh mẽ ( 9/06/2022 12:21)
- Thắp sáng ý thức thương yêu ( 9/06/2022 12:18)