Đêm nọ, Thái Thú nằm mộng thấy đức Quán Đại Sĩ hiện ra nói rằng: “Đời trước ngươi đã từng làm quan ở nước Sở, do xử lý công việc quá nghiêm khắc nên tổn thương đến lòng nhân hậu. Tuy công tâm làm việc nhưng cũng bị quả báo giảm mất tước vị và bổng lộc, thêm nữa là hay sát sanh hại vật nên đời nay quả báo phải bị chết yểu. May sao trong lúc bệnh ngươi đã phát thệ nguyện kiên cố, niệm niệm đều mong được làm lợi ích cho chúng sanh, không mảy may có tâm oán trách, nên thay đổi được nghiệp báo, có thể tạm qua được cơn bệnh này. Nhưng chỉ có mỗi một việc phóng sanh mới có thể tăng thêm phúc lộc và tuổi thọ, ngươi cần phải cố gắng.
Sau khi tỉnh giấc, Thái Thú ghi nhớ rõ ràng từng lời trong giấc mơ và hối hận về những lỗi lầm của mình đã tạo từ trước, nên càng quyết tâm sửa ác tu thiện và cùng gia đình đồng giữ giới không sát sanh, lại thường xuyên làm việc phóng sanh.
Mùa đông năm ấy, vua ban chiếu lệnh đưa ông đến nhậm chức Thái Thú Cửu Giang - Viên Châu. Phước báo đến với ông quá bất ngờ, ân đức vượt trội, khiến ông càng tích cực làm lành hơn nữa. Sang mùa đông năm sau, ông lành bệnh, lại còn khỏe mạnh hơn xưa. Đó là do phước báu phóng sanh cảm nên vậy.
Trước kia, ở Tô Châu có một người tên Vương Đại Lâm, cả đời rất thương mến loài vật. Bất kể là loài vật nào ông cũng yêu thương và thường mua những con vật bị bắt đem phóng sanh.
Khi thấy trẻ em trong thôn làng bắt các loài vật như cá, chim để vui chơi, ông liền dùng lời nhẹ nhàng khuyên răn, giải thích là làm như thế sẽ giảm lòng từ bi. Sau đó còn đem tiền cho bọn trẻ để đổi lấy con vật, rồi tìm chỗ an toàn thả chúng đi.
Ông thường khuyên nhủ thanh thiếu niên: “Khi còn trẻ, các con cần rèn luyện đức tính nhân từ, thương mến sinh mạng chúng sanh, các con không nên nuôi dưỡng thói quen tàn nhẫn, giết hại chúng nó”.
Đám trẻ trong làng đều nghe theo lời khuyên dạy chân tình của ông, nên trở thành những đứa trẻ hiền lành, ngoan ngoãn, hiếu thảo, thương người. Cha mẹ, người thân của chúng, ai cũng vui mừng khôn kể. Cho đến các bậc phụ huynh của những làng lân cận thấy thế, cũng bắt chước phương pháp ấy mà dạy dỗ con mình.
Có thời gian, Vương Đại Lâm bệnh nặng sắp chết, trong cơn mê sảng bỗng nghe có người nói với ông: “Ông cả đời thương vật phóng sanh, phước báu và công đức vô lượng, nên được tăng tuổi thọ, sống thêm 36 năm nữa”.
Sau đó, ông được lành bệnh. Sống thọ đến năm 97 tuổi mới từ biệt cõi đời. Con cháu năm đời đều vinh hiển và cùng sống chung trong một đại gia đình, thật hạnh phúc.
Trích sách "Công Đức Phóng Sanh"
Các tin tức khác
- Cái thấp nhất lại là cái đưa đến đỉnh cao nhất ( 2/05/2023 8:25)
- Phật dạy về thân cận bạn tốt ( 2/05/2023 8:21)
- Nghiệp ảnh hưởng đến cái ta muốn ( 2/05/2023 8:20)
- Biết và ghi nhận tâm tham ( 1/05/2023 8:43)
- Phước báo của việc ủng hộ người chuyên tu ( 1/05/2023 8:41)
- Thường trực BTS GHPGVN Tp. Hồ Chí Minh viếng tang thân mẫu ông Vũ Huy Long ( 1/05/2023 7:46)
- Hạnh phúc là khi biết hài lòng với chính mình (30/04/2023 8:24)
- Niệm Quán Thế Âm Bồ tát thoát nạn xe tông (30/04/2023 8:21)
- "Hạnh phúc là một hình thức đau khổ vi tế" (30/04/2023 8:16)
- Biết và ghi nhận tâm tham (30/04/2023 8:15)