Đức Phật dùng tâm đại từ vô duyên đối với tất cả chúng sanh mà Vakkali lại tự trói buộc mình trong vòng luyến ái hữu duyên, Phật vô ý mà Vakkali lại hữu ý. Mỗi khi đức Phật thuyết pháp, Vakkli cứ nhìn Như Lai trân trân nhưng không nghe không biết Như Lai nói gì, vì tâm tôn giả bị kẹt nơi sắc tướng và âm thanh của Thế Tôn, không thể mở ra để đón nhận giáo pháp vi diệu. Không muốn tôn giả chìm sâu trong si ái, đức Phật tránh mỗi khi Vakkali tìm cách thân cận riêng. Cuối cùng chịu hết nổi, Vakkali chọn con đường tự tử để không phải kéo dài nỗi khổ thêm nữa. Ngay khi ông định lao xuống vực, đức Phật xuất hiện với lòng từ vô duyên. Vakkali như người chết đuối vớt được chiếc phao cứu mệnh.
Tôn giả nói:
- Như Lai không bỏ con?
Phật bảo:
- Ta chưa bao giờ bỏ ông, chỉ có ông mới bỏ ông. Như Lai đã lập bày phương tiện, giúp ông khai mở tâm tư đón nhận giáo pháp, nhưng ông không chịu mở tâm ra, tự giam hãm mình trong ích kỷ si mê. Đó chẳng phải là ý muốn của Như Lai.
Bấy giờ Vakkali mới mở được đôi mắt tuệ ra, hiểu rõ Như Lai vẫn thương tưởng đến mình, nhưng không thương như mình từng nghĩ sai lầm. Ngài ăn năn sám hối và từ đó thoát ra khỏi lưới ái, lắng đọng tâm tư nghe Phật chỉ dạy, triển khai thiền định, chẳng bao lâu thành tựu được Thánh quả.
ST
Các tin tức khác
- Bốn cái thấy điên đảo ( 8/12/2014 5:32)
- Tự do căn cứ trên nhân quả ( 7/12/2014 12:12)
- Làm chủ thân mình ( 5/12/2014 11:42)
- Cần phát tâm Bồ-đề ( 4/12/2014 10:04)
- Làm chủ trong vô thường ( 4/12/2014 9:56)
- Bạn là người có phúc ( 4/12/2014 3:58)
- Đưa tâm quay về ( 4/12/2014 3:49)
- Câu chuyện về con lừa ( 3/12/2014 12:14)
- Làm chủ lời nói ( 2/12/2014 5:49)
- Bàn luận về mười việc công đức ( 2/12/2014 5:25)