Buông bỏ vạn duyên

25/01/2015 3:20
Một hôm thiền sư Huệ Nam và thiền sư Văn Duyệt cùng đi hành cước, ngang vùng đó thấy một tăng sĩ cũng đi hành cước. Vị ấy mang gánh đồ đạc quá nhiều, chẳng những mang gánh mà còn thuê người mang gánh phụ nữa. Thấy thế ngài Văn Duyệt quở, kẻ hành cước cần phải buông bỏ càng nhiều càng tốt, tại sao phải cưu mang cực khổ đến như vậy, làm sao học đạo?

Đây là một bài học cho chúng ta. Mình cũng thế, đã không chịu buông xả lại còn mang gánh thêm. Những vật dụng tầm thường, có cũng được không có cũng được thì buông bỏ bớt cho nhẹ gánh. Người ham thích chất chứa, sẽ nặng nề cho cái gánh của mình, cho bước du phương của mình. Càng chất nhiều càng nặng, không ích lợi chi hết. Người xưa dạy cái gì thực sự cần thiết thì dùng, cái gì không cần thiết thì ném quách cho xong. Nghĩ đến chuyện tu hành thì mạnh dạn bỏ đi, bố thí chia sớt cho người khác. Từ đó mình mới nhẹ nhàng, đúng như đạo lý đã học.

Đây là điểm nhỏ nhưng rất bổ ích cho cuộc sống chúng ta hiện nay. Thực sự mình giữ quá nhiều vật dụng không cần thiết. Nếu tâm vọng động dấy lên thì càng chồng chất những nhu cầu ấy. Người tu cần kiểm điểm lại cuộc sống của mình, dứt khoát buông bỏ những vật dụng không cần thiết. Giả dụ bây giờ mình có một bộ trà thời Càn Long, nghe nói tới năm bảy cây vàng. Phật tử thương mua cúng dường cho mình, nên ta quí bộ trà này. Chưng bày nó cũng thêm duyên dáng, rồi khuya khuya, trưa trưa chăm trà uống gật gù như mấy ông tiên.

Song nếu ai chịu khó suy xét lại một chút xem thử bộ trà như thế có cần thiết đối với mình không? Chúng ta tu Phật chứ không phải tu tiên. Có một bộ trà quí, thích khoe với bạn hữu, cho nên ai đến thăm ngồi nhâm nhi một hai tiếng đồng hồ, thiệt là mất thì giờ. Chưa kể tới chuyện dặn dò đệ tử: “Tụi con nhớ nghe, bộ trà này quí lắm đó, năm bảy cây vàng lận. Cho nên phải giữ gìn cẩn thận, bể một cái là hết giá trị”. Hôm nào lỡ có đứa đệ tử vụt chạc, quăng bể cái chung thì tam bành lục tặc nổi lên. Chỉ là bộ trà thôi, mà dần dần dính mắc, xông ướp trong lòng mình, để cuối cùng bị đồng hoá với nó, thiêu rụi công phu tu hành bao nhiêu năm trời. Một bộ trà quỷ quái như thế thì giữ làm gì. Dẹp quách cho xong!

Cho nên chúng ta phải biết sử dụng phương tiện trong giới hạn cho phép, nó không phải là cơm ăn áo mặc thì dù là gì chăng nữa cũng không quan trọng. Có cũng tốt, không có cũng tốt. Ai có nhiều phải chia sớt, buông bỏ, tự xả đi cho cái gánh của mình nhẹ. Quí vị thấy, từ khi chúng ta phát tâm học đạo cho tới khi thành Hoà thượng, mình chất chứa đủ loại, chẳng khác nào một tiệm tạp hóa. Trong phòng đồ kỷ niệm kỹ nghệ biết bao nhiêu mà kể, rồi mấy đứa đệ tử vô lau quét, nó đụng đổ mình sanh phiền phức. Thôi món nào nhắm giải toả mà có cơm gạo nuôi chúng thì cứ cho đi. Đừng để khi nhắm mắt bất tử, đệ tử không biết cái nào để lại cho ai, nó giành nhau thì nguy lắm.

Lời dạy của thiền sư Hoàng Long Huệ Nam - HT. Thích Nhật Quang

Các tin tức khác

Back to top