Tĩnh lặng giữa trần gian

5/04/2016 10:43
Đường trên núi Mao Sơn rất hẹp, được ghép lại từ những viên đá nhỏ màu xanh. Những hòn đá này không biết có tự lúc nào, do không ai phụ trách sửa chữa, có đoạn đá bị bể nhỏ cả, nên rất khó đi lại.

Đêm đó có trận mưa lớn, đường lên Mao Sơn sau khi bị nước mưa ngâm ngập, trở nên lầy lội.

Mấy hôm trước, sư phụ Trí Duyên có bảo mọi người rằng ngày hôm sau sư phụ sẽ ở chùa kể chuyện. Do vậy, dù đường núi không dễ đi, vẫn có nhiều Phật tử đến chùa đúng giờ.

Lộ trình lên núi như vậy, giày dép của mọi người đều dính ít nhiều bùn đất. Quý Phật tử trước khi vào chùa đều dậm chân cho sạch sẽ, nhưng vẫn không hết được bùn sình. Chỉ một lúc sau, tiểu phát hiện trước sân chùa đã la liệt những cục đất bùn.

Tiểu rất bực, xem ra lần sau phải để cái bàn chải ở đây, như vậy các thí chủ mới chà sạch giày dép, vừa khỏi làm bẩn sân chùa, vừa không ảnh hưởng đến các thí chủ khác.

Chợt nghe có tiếng cười sau lưng, tiểu quay đầu nhìn lại, thì ra
sư phụ Trí Duyên. Không biết sư phụ đứng sau lưng tiểu từ khi nào. Sư phụ hơi nép người sang một bên, bước vào cái sân nhỏ đầy bùn, cẩn thận từng bước một, mỗi bước lựa vào chỗ sạch để đi.

Đến trước Phật đường, sư phụ quay lại nói với tiểu: Giới Sân, con xem! Bùn tuy nhiều, nhưng đi như vậy giày dép vẫn không bị dơ bẩn.

Chúng ta sống trên đời, làm sao không dơ bẩn được, cho nên phải học cách tìm ra nơi sạch sẽ để bước tới.

Bùn đất nhiều thì sao? Cuộc đời nhiều não loạn thì sao? Thì vẫn còn nơi thanh tịnh thuần khiết. Trong bùn nhơ vẫn còn chỗ cho nước sạch. Quyền chọn lựa luôn ở trong tay bạn.

Học cách nhảy qua những bùn đất li ti là điều vô cùng quan trọng.

Để ánh mắt xuyên qua làn sương trước mặt, chú ý làm chi có sương vướng mắt. Khi ánh mặt trời xuất hiện, những làn sương ám kia sẽ không còn hiện diện nữa.

 

Theo Chỉ Là Một Cội Cây

Các tin tức khác

Back to top