Như Thất địa Bồ tát, cái tâm cầu Phật trí chưa đủ còn bị gọi là phiền não. Thực là chẳng có chỗ để sắp đặt, dính mắc một chút vật gì bên ngoài cũng không được.
Mấy năm trước có một vị Cư sĩ họ Hứa chỉ nhận được cái cửa bên ngoài, bèn gửi thơ đến trình kiến giải rằng: “Ứng dụng hằng ngày nơi trống rỗng, chẳng có một vật để đối đãi, mới biết vạn pháp trong Tam giới tất cả vốn không có, buông xuống hết thực là an lạc sung sướng”. Do đó Ta khai thị cho một bài kệ rằng:
Chớ luyến chỗ thanh tịnh
Thanh tịnh khiến người mê,
Chớ luyến chỗ sung sướng
Sung sướng khiến người cuồng,
Như nước theo đồ đựng
Tùy vuông, tròn, dài, ngắn
Buông xuống, không buông xuống
Lại xin suy nghĩ kỹ
Tam giới và vạn pháp
Có quê nào để về?
Nếu cứ chấp như thế
Việc này rất chống trái
Báo cho Hứa Cư sĩ
Người nhà tự làm hại
Mở rộng Thiên thánh nhãn
Chẳng cần sự mong cầu.
Trích Đại Huệ Ngữ Lục
Các tin tức khác
- Sanh ra ở ý ông (27/04/2015 5:07)
- Từ bi với chính mình (26/04/2015 12:05)
- Thông minh ngu độn - Sự nghiệp lớn nhỏ (24/04/2015 11:30)
- Phúc Châu Tây Thiền Đỉnh Nhu Thiền Sư (24/04/2015 11:19)
- Thực tập oai nghi và tế hạnh của người phật tử (24/04/2015 1:28)
- Không biết việc của thiên hạ (24/04/2015 1:24)
- Thư đáp Giang Thiếu Minh (24/04/2015 1:13)
- Sự giàu có của thánh nhân (23/04/2015 5:08)
- Thiền sư Tần Bạt Đà (23/04/2015 4:53)
- 36 pháp đối trong kinh Pháp Bảo Đàn (23/04/2015 4:40)