Người kia cảm thấy rất kinh ngạc, hỏi: “Nhà tôi tuy gia cảnh không lấy làm khá giả, nhưng vẫn ấm no không thiếu thốn, hơn nữa trước giờ chưa từng thiếu nợ ai cả”.
Vị hòa thượng chậm rãi nói: “Hình hài của cậu là mượn từ ba mẹ, vậy cậu đã mắc nợ ba mẹ cậu; hết thảy mọi thứ cậu ăn, cậu mặc, đều là vay mượn từ thiên nhiên, vậy cậu đã mắc nợ đối với thiên hạ; tri thức cũng như trí huệ của cậu là được vay mượn từ thầy, vậy đã mắc nợ người thầy của cậu. Những món nợ mà con người ta thiếu giống như loại này ngay tại kiếp này đây quả thật là quá nhiều, cậu đều đã trả hết chưa?”.
Người kia nghe xong, giật mình hoảng hốt nói: “Nếu nói như vậy, tôi quả thật đã mắc nợ rồi, nhưng tôi không biết phải trả như thế nào?”. Hòa thượng mỉm cười nói: “Đây nào có khó gì? Chỉ hai chữ thôi đã là đủ rồi”.
Người đó ngẩn ra, nhanh miệng nói: “Cúi xin đại sư chỉ điểm”. Hòa thượng lại mỉm cười, nói: “Hai chữ ‘trân quý’ mà thôi”.
Người đó suy nghĩ một hồi, bái lạy vị hòa thường, rồi quay mình ra khỏi cửa chùa, tinh thần phấn khởi mà đi.
Theo Tinh Hoa
Các tin tức khác
- Hãy có cho riêng mình định nghĩa về sự thành công (31/08/2015 3:44)
- Những phép lịch sự trong giao tiếp (29/08/2015 3:50)
- Quán chiếu về cái chết (29/08/2015 3:34)
- Đừng đóng khung hạnh phúc (28/08/2015 4:51)
- Trang Tử luận về kiếm (28/08/2015 4:45)
- Khoảng cách vừa phải (27/08/2015 5:01)
- Chớ đến những nơi chợ búa lợi danh (25/08/2015 11:29)
- Sanh diệt khứ lai (25/08/2015 10:48)
- Bần cùng bố thí là khó (24/08/2015 4:16)
- Sanh vào thời Phật là khó (22/08/2015 5:38)