Nắm hiểu được như vậy rồi thì chỉ còn một việc là tự thân mỗi người phải cố gắng quyết chí tu tập hành trì. Ý chí đó phải được xác lập từ lúc xuất gia và không ngừng vun bồi, củng cố qua năm tháng. Có như thế mới mong thành tựu được ý nguyện ban đầu. Bằng không được vậy, thời gian nhanh chóng trôi qua thì hết một đời cũng không thể hé mở được cánh cửa giải thoát.
Như dây leo nương thân cây cao mà lên được tầng cao chót vót, người xuất gia phải biết vững niềm tin nơi Tam bảo, ký thác cả đời mình nương theo Chánh pháp, nhờ đó mới có thể được phần lợi ích cho mình cũng như rộng làm lợi ích cho bao nhiêu người khác. Nếu không gấp rút lo việc tu tập, chẳng những một đời này mất phần lợi lạc mà nhiều kiếp về sau cũng phải chìm đắm trôi lăn trong khổ não.
Được sinh làm người, chỉ cần có quyết tâm thì đạo giải thoát dù khó khăn cũng không phải là không thực hiện được. Nếu người khác đã có thể đạt đến, thì mình cũng nên lập chí làm nên. Không nên tự hạ thấp mình mà nhụt tâm, thối chí.
Trích Quy Sơn Cảnh Sách - Việt dịch Nguyễn Minh Tiến
Các tin tức khác
- Cái gì là sanh tử (11/10/2015 3:21)
- Bài học của cuộc đời (10/10/2015 4:00)
- Không thể làm được (10/10/2015 3:53)
- Dính mắc và tập khí, ô nhiễm và ảo tưởng (10/10/2015 3:38)
- Hãy sinh ra và chết đi trong từng khoảng khắc ( 9/10/2015 11:32)
- Thời gian không có già ( 9/10/2015 3:50)
- Phiền não và tật xấu ( 9/10/2015 3:28)
- Miệng thoảng hương sen ( 9/10/2015 2:44)
- Nước nhỏ tràn bình ( 9/10/2015 2:42)
- Vầng trăng nào nơi chúng ta? ( 8/10/2015 3:30)