Chính mình có điều hay, thì phải cố mà giữ lấy; chính mình có điều dở thì phải cố mà trừ đi.
Người chê ta, mà chê phải, tức là thầy ta; người khen ta, mà khen phải, tức là bạn ta; còn người nịnh hót ta lại là người cừu địch hại ta vậy.
Cho nên người quân tử trọng thầy, quý bạn và rất ghét cừu địch, thích điều phải mà không chán, nghe lời can mà biết răn... như thế dù muốn không hay cũng không được.
Kẻ tiểu nhân thì không thế. Cứ bậy mà lại ghét người chê mình; rất dở mà lại thích người khen mình; bụng dạ như hổ lang, ăn ở như cầm thú, mà thấy người ta không phục, lại không bằng lòng; thân với kẻ siểm nịnh, xa cách kẻ can ngăn, thấy người chính trực thì cười, thấy người trung tín thì chê.. Như thế dù không muốn không dở cũng không được.
(Tuân Tử)
Các tin tức khác
- Tô Đông Pha và Thiền Sư Phật Ấn (12/07/2013 10:37)
- Thiền sư Huệ Tạng (10/07/2013 3:19)
- Câu chuyện về loài bọ chét ( 9/07/2013 5:11)
- Ngắn nhưng cần thiết ( 6/07/2013 2:36)
- Cái giá của sự trung thực ( 5/07/2013 3:49)
- Chiếc giầy đánh rơi của Gandhi ( 2/07/2013 3:16)
- Nghĩ đúng (28/06/2013 2:59)
- Giá trị của thời gian (27/06/2013 2:57)
- Mục đích học võ (26/06/2013 2:19)
- Khổ đau và hạnh phúc (22/06/2013 11:40)