Vua Ba-tư-nặc có một con voi tên Pàveyyaka. Khi còn nhỏ nó rất mạnh, nhưng trở về già sức lực yếu đi. Một ngày nọ, nó lội ngang các hồ lớn, bị lún chân xuống bùn không bước được. Dân chúng kháo nhau:
- Xem kìa! Con voi hồi nhỏ mạnh như thế, bây giờ yếu như thế.
Nhà vua nghe tin, lập tức ra lệnh cho người quản tượng:
- Hãy kéo con voi ra khỏi đám bùn,
Người quản tượng đi đến bờ hồ, giả cách để cho voi thấy như mình sắp ra trận, đầu đội mũ sắt, trống đánh vang lừng.
Kiêu khí của con voi trỗi dậy. Nó đứng lên mau mắn, và rút chân ra khỏi sình, bước liền lên đất khô. Các vị Tỳ-kheo chứng kiến sự việc, về bạch Phật, Phật dạy:
- Này các Tỳ-kheo, con voi đã tự kéo mình ra khỏi sình lầy. Nhưng các ông bị đắm nhiễm trong bãi lầy dục vọng, hãy cố gắng với tất cả sức lực của mình để thoát ra.
Ngài nói kệ:
(327) Hãy vui không phóng dật,
Khéo phòng hộ tâm ý,
Kéo mình khỏi ác đạo,
Như voi bị sa lầy.
Theo Thường Chiếu
Các tin tức khác
- Nghĩ đến vô thường (31/03/2014 10:34)
- Quán tha thứ (30/03/2014 4:03)
- Sống theo hạnh Phật (29/03/2014 7:30)
- Ai kẻ thương mình thương người (29/03/2014 7:29)
- Giáo pháp (29/03/2014 12:13)
- Không ở một nơi nào khác (29/03/2014 12:05)
- Người ấy là chủ (27/03/2014 10:06)
- Nhổ tận gốc phiền não (27/03/2014 9:43)
- Không nên để công việc lấy đi sự an lạc của tâm hồn (26/03/2014 3:53)
- Mức độ dấn thân (26/03/2014 3:45)