Chuyện kể rằng, các thầy Tỳ-kheo này sau khi khi được đức Thế Tôn cho đề mục thiền định rồi, liền lui vào rừng sâu và bắt đầu hành thiền. Ðang ngồi thiền, các thầy trông thấy những bông lài mới nở tươi tắn chỉ sáng nay thôi, chiều đã úa tàn rũ cánh gục đầu. Các thầy tự nghĩ: "Chúng ta phải diệt trừ được thâm sân si trước khi những đóa hoa lìa cành". Và các thầy càng nỗ lực chuyên chú vào việc hành thiền, như vừa được tiếp thêm sức mạnh mới. Ðức Thế Tôn quán sát các thầy Tỳ-kheo ấy và dạy rằng:
- Này các Tỳ-kheo, cũng như đóa hoa kia thoát khỏi cành, một vị Tỳ-kheo cần phải gắng sức thoát khỏi mối khổ sanh tử.
Vẫn ở tại hương thất, Ngài phóng một đạo hào quang và nói kệ cho các thầy Tỳ-kheo:
(377) Như hoa Vassikà,
Quăng bỏ cánh úa tàn,
Cũng vậy vị Tỳ-kheo,
Hãy giải thoát tham sân.
Nghe xong, tất cả năm trăm thầy Tỳ-kheo đều đắc quả A-la-hán.
Theo Thường Chiếu
Các tin tức khác
- Chừng ấy đủ rồi ( 1/03/2015 4:14)
- Ít ham muốn, luôn biết đủ ( 1/03/2015 3:26)
- Hãy là chính mình ( 1/03/2015 3:19)
- Thật giả nói dối (26/02/2015 4:38)
- Lập chí (26/02/2015 4:21)
- 10 thứ tuyệt đối không nên làm khi đang giận dữ (25/02/2015 11:22)
- Vượt qua sự phán xét (25/02/2015 11:11)
- Con dê cười và khóc (chuyện tiền thân Đức Phật) (24/02/2015 12:52)
- Tri kiến như thật (24/02/2015 12:44)
- Giải thoát tri kiến (23/02/2015 12:47)