Vì đạo quên mình, trừ được ái dục

4/10/2018 3:49
Trong Kinh A-hàm có một đoạn kinh văn: Đức Phật kể lại thời xa xưa có một vị Bích-chi Phật. Thời đại không có Phật xuất thế, nên không có thầy truyền trao mà ngài tự tu chứng thành Bích-chi Phật.

Thân tướng vị Bích-chi Phật rất đoan nghiêm, lại có trí tuệ hơn người. Ngài tu hành theo pháp môn lấy xả và bố thí làm mục tiêu. Ngài nhìn thấu tất cả, cho nên xả bỏ tất cả, trong tâm chẳng có chút lo lắng, tâm luôn thanh tịnh.

Thời ấy, người tu hành chỉ ôm bát đi khất thực. Một lần, ngài đến nhà trưởng giả khất thực. Trưởng giả có một cô con gái mới lớn lên rất xinh đẹp, nhưng tính tình cô rất kiêu ngạo. Mặc dù có rất nhiều người đến cầu hôn mà cô vẫn không chịu, nhưng cô một mực đem lòng thương yêu vị Bích-chi Phật này. Bất cứ giá nào, cô cũng ép buộc cha cô phải tiến hành cuộc hôn nhân; nếu không theo ý mình thì cô sẽ tự sát. Do vậy mà trưởng giả rất đau khổ, ông biết không thể nào làm ô nhiễm thân tâm người tu hành; việc hôn nhân này dứt khoát không được. Nhiều lần ông muốn nói, nhưng cũng rất khó khăn.

Vị Bích-chi Phật biết rõ việc này. Ngài muốn làm tất cả vì trưởng giả, không nỡ để ông bị khó xử như thế; cho nên ngài đến gặp cô gái và hỏi:

- Này cô! Rốt cuộc cô thương tôi ở thân phần nào?

Cô gái đáp:

- Em thương toàn thân thầy; bởi vì, từ lúc thấy thầy đến nay, bất cứ giây phút nào em cũng nhớ đến thầy.

- Trong toàn thân tôi, cô yêu thân phần nào nhất?

- Ánh mắt của thầy làm cho em nhớ mãi không quên, đôi mắt thầy rất đẹp, nên em rất thích. Bất luận em ở nơi đâu, nhưng đôi mắt thầy vẫn ở mãi trong tim em.

- Được! Chỉ cần cô nói thích thì tôi cho cô ngay.

Thế là, ngài đưa tay móc một con mắt, trong chốc lát cả cánh tay và khuôn mặt ngài đều máu chảy dầm dề. Cô gái nhìn thấy sợ hãi xanh mặt. Ngài nắm lấy cơ hội liền bảo:

- Này cô xem đi! Khi tôi bình thường mạnh khỏe, cô thấy tôi thứ gì cũng đẹp, đặc biệt là thương đôi mắt tôi. Thật ra, nó là máu chảy đầm đìa như thế này, có gì để đáng yêu? Đây là một vật tầm thường ô uế. Hôm nay, tôi móc nó cho cô. Như vậy, cô phải trừ bỏ ý nghĩ đắm nhiễm trong tâm được chưa?

Cô gái nghe ngài dạy, cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng xin sám hối; tình yêu mù quáng trong tâm cô liền tan mất, cô nghĩ: “Đúng rồi! Thân người là vô thường, ô uế như thế; con mắt máu chảy dơ như vậy, rốt cuộc mình thương thứ gì?” Cô liền giác ngộ, vị Bích-chi Phật cũng an tâm đi về.

 

Trích Khắc Phục Hai Mươi Việc Khó - Pháp Sư Chứng Nghiêm - Thích Nữ Viên Thắng dịch

Các tin tức khác

Back to top